Cả gia đình bị giết chết trên du thuyền, một mình cô bé Terry Jo lênh đênh trên biển không thức ăn hay nước uống. Lúc tưởng chừng như mọi hy vọng đã không còn, tia may cuộc sống bỗng mỉm cười với Terry.
Arthur Duperrault là một người đàn ông giàu có sống tại bang Wisconsin, Mỹ với ước mơ đưa cả gia đình đến vùng nhiệt đới sống. Ông muốn đắm mình trong nắng biển, chèo thuyền, lướt sóng. Và đó cũng là món quà mà ông muốn tặng cho cả gia đình mình.
Arthur từng lái tàu trong Thế chiến thứ II. Chính vì vậy, ông muốn tự tay lái tàu đưa gia đình mình tới sống tại xứ sở nhiệt đới. Tuy nhiên, cả ông hay gia đình mình đều không biết rằng, chuyến đi đó đã trở thành một cơn ác mộng thay đổi cuộc đời họ mãi mãi.
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1961. Arthur đã quyết định thử khả năng lái tàu sau nhiều năm và có một kỳ nghỉ đông ấm áp nên đã đưa gia đình đi nghỉ tại Bahamas. Nếu mọi thứ ổn thỏa, ông sẽ tiếp tục hành trình dài ngày như đã ấp ủ.
Gia đình ông Arthur Duperrault.
Khi cả gia đình di chuyển tới Fort Lauderdale, Florida, họ thuê một chiếc du thuyền mang tên Bluebelle của thuyền trưởng Julian Harvey - một cựu phi công không lực Hoa Kỳ. Vào sáng thứ tư, 8/11/1961, tất cả các thành viên trên thuyền, bao gồm thuyền trưởng Harvey, vợ ông, Arthur, Jean Duperrault cùng 3 người con: Brian, Rene, và Terry Jo bắt đầu cuộc hành trình của đời mình.
Suốt 4 ngày sau đó, thuyền trưởng Harvey đã dẫn gia đình Dupperaults đi vòng quanh quần đảo Bahamas tham quan. Con tàu Bluebelle rong ruổi qua những hòn đảo xinh tươi nhất của quần đảo Bahamas, hướng về phía chuỗi đảo Bimini. Cả gia đình đã có những giây phút thư giãn, thoải mái lặn biển, bơi lội, lượm lặt vỏ sò trên bờ biển.
Sau kỳ nghỉ, cả gia đình quyết định trở về Wisconsin. Vào ngày chủ nhật trước khi họ trở về lại Mỹ, gia đình Depparaults có dừng lại tại Sandy Point để hoàn thành một số thủ tục nhập cảnh Mỹ. Gia đình hy vọng sẽ về được trước Giáng sinh. Tuy nhiên, đêm đó đã trở thành đêm cuối cùng của nhiều con người trên chiếc du thuyền Bluebelle.
Hình ảnh du thuyền Bluebelle.
Vào khoảng 9h tối, cô bé Terry Jo quyết định lên giường đi ngủ. Tuy nhiên, giữa đêm, tiếng hét thất thanh của anh trai đã làm em tỉnh dậy: "Cứu con, bố ơi cứu con". Cô bé không biết chuyện gì xảy ra; chỉ có những âm thanh la hét và tiếng người chạy trên sàn. 5 phút sau, mọi thứ im bặt. Cô bé bò ra khỏi phòng mình và thấy cảnh tượng kinh hoàng: anh trai và mẹ Terry nằm bất động trên một vũng máu trong cabin chính.
Không biết phải làm gì, Terry Jo trèo lên thang và nhìn xuống dưới: máu me vương vãi khắp thuyền cùng với một con dao đầy máu. Dù sợ hãi, Terry vẫn tiếp tục leo lên đến khoang thuyền trưởng. Ông Harvey hét lớn khi thấy Terry: "Đi xuống ngay"! Cô bé quay lại căn phòng của mình và chờ đợi..
Một lúc sau, con thuyền bị rò rỉ và ngập nước. Sóng to gió lớn, sấm sét ầm oàng trên đầu. Nước bắt đầu tràn vào phòng của Terry. Cô bé biết rằng mình không thể ở đây, em cần lấy hết can đảm để đi lên trên. Khi leo lên cao, em thấy một chiếc thuyền nhỏ đang nổi lềnh bềnh bên cạnh du thuyền. Có vẻ như thuyền trưởng đã sẵn sàng rời đi...
Terry Jo gọi thuyền trưởng - người duy nhất mà cô bé biết rằng vẫn con sống. Cô bé hỏi liệu có phải con thuyền sẽ chìm và thuyền trưởng trả lời đúng như vậy. Tuy nhiên, vì không thể níu được dây để xuống thuyền, cô bé đã bị bỏ lại và thuyền trưởng Harvey đã chèo thuyền đi một mình.
Bên trong con thuyền Bluebelle.
Qua một đêm cuồng phong, sáng sớm hôm sau, Terry Jo nhận ra tình huống bi kịch của mình và cô bé bắt đầu khóc. Không nước uống, không thức ăn và chỉ có độc một bộ pyjama trên người để giữ ấm. Đêm lạnh lẽo và cô bé chỉ biết cầu nguyện sao cho chiếc phao nhỏ bé không bị con sóng lớn làm hỏng.
Tuy nhiên, Terry Jo nhận ra rằng, ánh nắng của vùng nhiệt đới cũng là một cơn ác mộng. Khi màn đêm lạnh qua đi nhường chỗ cho ánh mặt trời chói chang, làn da mỏng tang của Terry Jo như bị hun chín dưới ánh mặt trời. Lưỡi cô bé trở nên khô và cổ họng bỏng rát.
Một mình cô bé lênh đênh trên biển.
Đến hôm thứ ba, một chiếc máy bay màu đỏ bay quanh đầu Terry. Cô bé cởi chiếc áo và bắt đầu vẫy, hy vọng phi công có thể thấy em. Nhưng có vẻ như chiếc máy bay đã không nhìn thấy và chỉ bay qua đầu cô bé một cách vô vọng.
Ngày tiếp theo, đôi mắt em như muốn cháy bừng, đôi môi bị sưng và bầm dập, các bắp cơ trên người em đau nhức. Làn da của em, dù đã được che chắn bởi quần áo, vẫn sưng tấy và rỉ máu. Em bắt đầu thấy những ảo giác. Không có thức ăn và nước uống, cô bé trở nên kiệt sức. Đến ngày thứ tư, may mắn đã mỉm cười với em khi một chiếc thuyền cứu nạn phát hiện ra cô bé. Thuyền trưởng Harvey cũng đã được cứu sống. Harvey nói với đội bảo vệ bờ biển tại Miami rằng ông là người duy nhất sống sót sau thảm họa kinh hoàng đấy.
Terry Jo được trực thăng đưa tới bệnh viện Miami. Một tuần sau đó, đội tuần tra bờ biển đã hỏi cô bé về những gì xảy ra trên chiếc du thuyền hôm đó. Câu chuyện của Terry khác hẳn so với những gì ông Harvey kể về một vụ hỏa hoạn trên thuyền. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện rằng ông Harvey đã giết vợ mình để lấy tiền bảo hiểm. Vì gia đình Duperrault phát hiện ra việc đấy nên họ cũng đã bị đoạt mạng.
Vài ngày sau, ông Harvey biết rằng Terry Jo vẫn sống sót. Cảnh sát phát hiện ông đã tự tử trong một căn phòng khách sạn sau đấy. Terry Jo trở về Green Bay sống với nhà bác. Đến tận bây giờ, 50 năm sau thảm kịch kinh hoàng, Terry Jo vẫn không thể nào quên được đêm dài khủng khiếp đó mà cô phải trải qua.