(ĐS&PL) Bố là một người gia trưởng và mang nặng tư tưởng phải có con trai nối dõi tông đường. Thế nhưng mẹ lại chỉ sinh được hai người con gái. Có lẽ vì vậy mà hai chị em tôi dường như không cảm nhận được tình yêu của bố trong suốt thời thơ ấu. Mẹ, dĩ nhiên cũng chẳng thể có nổi những năm tháng ấm êm trong cuộc đời.
Khi tôi đủ lớn để hiểu chuyện, biết rằng việc sinh con gái không phải lỗi của mẹ, cũng là lúc tôi thấu hiểu nỗi đau của bà, nỗi đau của việc cả đời phải lắng nghe những câu chì chiết: “Không biết đẻ”; “đồ ăn hại”… Vậy mà mẹ vẫn cứ âm thầm chịu đựng, chưa bao giờ nói lại nửa lời.
Bố dĩ nhiên không phải người xấu, chỉ là sống trong làng quê mà tư tưởng “có con trai mới được ngồi mâm trên” đè nặng lên mỗi gia đình, ông không thể thấy thoải mái. Tôi biết nhiều lần ông say rượu là do bị người ta khích bác về việc sau này không có thằng chống gậy… Nói cho cùng, ông cũng có nỗi đau của riêng mình.
Từ khi chúng tôi học đại học, chỉ có hai ông bà ở quê nương tựa vào nhau, nên tính tình ông cũng đỡ đi nhiều. Ít nhất, ông không còn hằn học về chuyện sinh hai đứa con gái như xưa. Những chương trình trên tivi, hay báo đài cũng nói ra rả về việc xóa bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên bố từ lâu cũng không đả động chuyện đó. Nhiều lúc bố còn có vẻ hả hê khi so sánh với nhà hàng xóm: “Nhà bà Lành, hai thằng con trai, một nghiện hút, một trộm cắp, đi tù hết cả!”.
Ảnh: Internet
Dù bố chưa bao giờ khen hai chị em một lời, tôi biết ông cũng tự hào về những gì chúng tôi có được nhờ những câu chuyện kể với hàng xóm. Hai chị em muốn đón bố mẹ lên ở cùng nhưng ông bà không chịu. Ông nói không chịu nổi không khí ngột ngạt ở thành phố. Còn bà thì ông đi đâu bà theo đó.
Mẹ tôi mấy năm nay yếu đi nhiều. Bà bị đau cột sống, gần đây lại thêm căn bệnh viêm khớp hành hạ, đêm không thể ngủ ngon. Bà giấu chúng tôi không nói, chỉ có ông biết bà ngày nào cũng xoa rượu, rồi mỡ trăn… như người ta mách.
Một hôm, bố gọi điện cho tôi nói: “Mày xem, mua cho mẹ mày cái lọ cao xoa Bách Xà hay viên uống Bách Xà gì đó, nghe thấy bảo tốt lắm. Mẹ mày đau khớp lắm đấy, mà dặn tao không nói, sợ hai đứa mày lo”.
Cuối tuần đó, hai chị em cùng nhau về quê mua thuốc cho mẹ. Vừa nhìn thấy hai đứa ở cổng, bố đã vội vàng chạy ra rồi bảo: “Đưa đây, tao cho vào cái hộp đẹp đẹp đã”.
Cả hai ngớ người không hiểu ông định làm gì. Chỉ thấy một lúc sau, ông cho hẳn thuốc vào một cái hộp gỗ rồi đưa cho bà: “Đây! Có món quà tặng bà nhân 50 năm ngày cưới!”.
Lúc này, hai chị em tôi mới phì cười. À, bố cũng tâm lý phết.
Cầm hộp gỗ trên tay, mẹ tôi nước mắt cứ tuôn rơi. Bà nghẹn ngào: “Món quà đầu tiên ông tặng tôi trong đời, phải chụp ảnh lưu lại mới được”.
Cả nhà cùng nhau cười rộn rã và làm “pô ảnh” để đời. Chụp xong, bố đã vội giục giã.
“Thôi, chụp choẹt đủ rồi, vào đây tôi xoa cao bóp chân thử cho xem nào, nghe bảo 10 phút là đỡ luôn đấy”.
Thế là, ông kéo tay bà vào trong buồng, cứ như thể đôi lứa mới yêu nhau.