+Aa-
    Zalo

    Mẹ tôi quyết từ mặt con gái chứ không chấp nhận chia tay bồ

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Đàn ông ra vào nhà tôi như đi trẩy hội, nhìn mẹ tôi ôm ấp, ngã vào tay họ tôi chỉ muốn xông tới đuổi hết lũ đàn ông khốn nạn đó đi.

    (ĐSPL) - Đàn ông ra vào nhà tôi như đi trẩy hội, nhìn mẹ tôi ôm ấp, ngã vào tay họ tôi chỉ muốn xông tới đuổi hết lũ đàn ông khốn nạn đó đi. Làm sao một người phụ nữ có chồng, có con lại có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy?.

    Tôi luôn có cảm giác mặc cảm với bạn bè chỉ vì phải sinh ra trong một gia đình không êm ấm. Đã bao lần tôi thầm ước được một lần lựa chọn cha mẹ, lựa chọn gia đình nhưng điều đó là không thể. Nghe hàng xóm kể lại, lúc mẹ mang bầu tôi bố tôi nhất quyết không thừa nhận cái thai là con gái ông, vì lúc đến với bố tôi mẹ tôi đã lỡ trao thân cho người đàn ông khác. Sau khi bị bố tôi phát hiện mẹ tôi đã bao lần đòi bỏ cái thai đi nhưng ông bà cản lại vậy là tôi được sinh ra đời trong sự thờ ơ của bố, sự ghẻ lạnh của mẹ.

    Tôi sống với ông bà ngoại từ nhỏ, còn bố mẹ tôi tuy không ly hôn nhưng cũng sống ly thân với nhau kể từ đó. Sau này khi tôi 15 tuổi, bố tôi quyết bỏ gia đình vào Nam lập nghiệp, mẹ tôi vẫn luôn sống buông thả bản thân. Đi đến đâu người ta cũng rêu rao “đồ đàn bà hư hỏng, có chồng nhưng vẫn nhăng nhít bên ngoài. Mặt không đến nỗi mà chỉ chờ gia đình người ta sơ hở là nhảy vào cướp chồng người khác. Không biết con gái lớn lên có giống mẹ không, hay cũng một ruộc… hai mẹ con hồ li…”.

    Tôi không biết mình nên làm gì lúc này, nên tiếp tục cuộc sống hiện tại hay bỏ xứ mà đi. (Ảnh minh họa).

    Từ làng trên xóm dưới ai nấy đều xì xào, dị nghị mẹ con tôi. Những gia đình có con cái bằng tuổi tôi họ đều cấm con mình giao du với tôi vì sợ “hỏng con”. Nhiều lần tôi muốn bỏ xứ mà đi, nhưng nghĩ đến ông bà già yếu không người chăm nom tôi không nỡ đi.

    Kể từ ngày tôi chuyển về sống với mẹ là những ngày tôi sống trong địa ngục. Sau khi ông bà ngoại mất, bố tôi đi biệt tăm, mẹ đón tôi về ở với bà nhưng ở trong căn nhà u ám đó tôi dần trở nên trầm cảm, ít nói cười, ít quan tâm đến chuyện người khác. Duy chỉ có việc ngày nào mẹ tôi cũng dắt trai về nhà là tôi không thể chịu nổi.

    Đàn ông ra vào nhà tôi như đi trẩy hội, nhìn mẹ tôi ôm ấp, ngã vào tay họ tôi chỉ muốn xông tới đuổi hết lũ đàn ông khốn nạn đó đi. Làm sao một người phụ nữ có chồng, có con lại có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy?.

    Có lần thấy một người đàn ông ôm hôn mẹ tôi, vì không thể chịu nổi tôi chạy vào mở toang cử phòng mẹ rồi xông tới lôi kéo dẫm đạp người đàn ông kia. Tôi nhát quyết đuổi người đàn ông đó ra khỏi nhà, đồ đạc trong phòng ngủ của mẹ tôi đều bị tôi đập vỡ tan tành. Lúc đó tôi như con thú hoang, chỉ chờ đợi cơ hội là xông tới tấn công.

    Đến bây giờ tôi cũng không nhớ nổi lúc đó mình đã làm những gì và mẹ tôi đã phản ứng ra sao. Chỉ biết khi tôi bình tâm trở lại thì cả mẹ tôi và người đàn ông kia đã rời khỏi nhà. Hôm sau mẹ tôi về, bà đã đánh tôi một trận thập tử nhất sinh, rồi bà lên tiếng “tao thà từ mặt mày chứ đừng mơ đến chuyện tao bỏ ông ta. Từ nay mày muốn sống thế nào thì sống, đừng có ở đó mà cản chuyện của tao…”. Nói xong mẹ tôi bỏ đi mặc cho tôi đau đớn với những vết roi hằn trên người.

    Tôi không biết mình nên làm gì lúc này, nên tiếp tục cuộc sống hiện tại hay bỏ xứ mà đi. Một đứa con gái mới 18 tuổi thì làm được gì? 15 năm sống với ông bà ngoại nhưng tôi vẫn cảm thấy sự ấm áp nhưng sao 3 năm qua sống với mẹ mà tôi lại thấy cô đơn đến thế.

    HỒNG NHUNG

    Xem thêm video:

    [mecloud]qk3OGY3ptk[/mecloud]

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/me-toi-quyet-tu-mat-con-gai-chu-khong-chap-nhan-chia-tay-bo-a119265.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.