(ĐSPL) - Tưởng rằng ly hôn rồi thì đường ai nấy đi, tôi sẽ không còn dính dáng gì đến người chồng đó nữa nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu.
Cuộc sống hôn nhân của tôi với anh tính ra cũng đã gần tròn 6 năm, chúng tôi đã có một đứa con gái kháu khỉnh, đáng yêu. Trước khi lấy anh, hình ảnh của anh vô cùng đẹp trong mắt tôi, anh thể hiện mình là người có trách nhiệm và luôn yêu thương tôi.
Nhớ lại ngày còn đang yêu, anh luôn săn đón và quan tâm tôi, tôi không tự hào về bản thân nhưng nói một cách chuẩn xác thì nhan sắc của tôi cũng thuộc vào top đầu của lớp tôi học thời đại học. Có lẽ chính vì điều đó mà không chỉ anh, còn rất nhiều chàng trai khác cũng tìm cách tán tỉnh và lấy lòng tôi. Nhưng không biết có phải do duyên số hay không mà ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, tôi đã yêu anh. Anh không đẹp trai lắm như bao người đến với tôi và cũng chẳng phải thuộc giới giàu sang để tôi bỏ từ chối bao người để tìm đến anh. Bởi tôi không như một số người con gái khác, tham tiền mà bỏ tình. Điều đơn giản nhất chỉ vì tôi yêu sự chân thành, mộc mạc và giản dị của anh. Anh luôn ân cần chăm sóc tôi, chính điều đó đã làm trái tim tôi rung động.
Khi quyết định cưới anh, dù không có nhiều tiền trong tay nhưng cả hai chúng tôi đều có công việc ổn định nên tôi nghĩ chúng tôi cũng chẳng bao giờ thiếu thốn gì. Và tôi nghĩ đến một ngôi nhà hạnh phúc với chồng và những đứa con. Tôi thầm nghĩ mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc khi được anh ở bên che chở và bảo vệ.
Nhưng rồi dòng đời đổi thay, không ai có thể định đoạt được điều gì tiếp theo sẽ xảy ra, thời gian tôi mang bầu cũng là khoảng thời gian tôi nhận thấy nhiều sự thay đổi ở anh. Trong lúc tôi mang bầu, vì sợ việc “sinh hoạt” vợ chồng sẽ ảnh hưởng tới đứa con trong bụng nên tôi “kiêng cữ” và nói với anh rằng để không bị ảnh hưởng tới con thì trong thời gian tôi mang bầu việc “quan hệ” vợ chồng sẽ phải chấm dứt.
Ban đầu anh phản đối rất quyết liệt, nhưng rồi dần dần tôi thấy anh cũng xuôi theo. Tôi tưởng rằng, anh sẽ “nhịn” nhưng thời gian đó anh hay đi khuya cùng bạn bè, có những hôm đi tới sáng mới về nhà, anh để tôi bụng bầu ở nhà một mình trong căn nhà trống vắng lúc đêm khuya. Không chỉ một ngày mà nhiều ngày trôi qua như thế, tôi hỏi anh lý do về muộn thì anh nói rằng anh đi nhậu nhẹt với bạn bè.
Tôi thủ thỉ tâm sự thì anh coi như không nghe thấy gì hết, anh bỏ ngoài tai tất cả và đâu vẫn vào đó. Tôi sinh nghi rằng anh bồ bịch bên ngoài nhưng rồi những suy nghĩ đó lại nhanh chóng thoát ra khỏi đầu tôi, vì tôi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ đối xử với tôi như vậy.
Nhưng rồi đến ngày tôi trở dạ sinh con, anh cũng bặt tăm, tôi ở nhà một mình chỉ biết kêu cầu hàng xóm đến giúp. Sau khi sinh con, anh chỉ ghé qua rồi đi đâu luôn mà tôi cũng không biết. Bao nhiêu sự ân cần, săn sóc ngày trước anh dành cho tôi đã đi đâu hết, tôi ngậm ngùi một mình ôm con khóc nức nở.
Đến ngày xuất viện, tôi đưa con về nhà, lúc đó tôi như bị sụp đổ và mất niềm tin vào cuộc sống khi chứng kiến cảnh anh và người đàn bà khác đang ‘trên giường” với nhau. Thì ra, trong suốt thời gian ấy, anh đã đi “mây mưa” với người đàn bà khác để thỏa mãn dục vọng của mình. Anh không hề có một lời giải thích nào cho tôi mà còn tỏ ra bất mãn. Anh cho rằng tôi để anh “đói” thì anh phải đi tìm người khác, đó là điều bình thường và không có gì lạ cả.
Vì không thể chấp nhận được điều đó nên tôi tỏ ra không hài lòng và giận dữ anh. Anh không hề biết lỗi, không hề nói câu xin lỗi tôi, trái lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi và con. Ban đầu là mắng chửi, sau đó là anh động chân động tay với tôi. Anh đã biến thành người hoàn toàn khác, lần đầu tiên anh tát tôi vì tôi nói ra cái việc làm xấu xa của anh với người đàn bà ấy, tôi thực sự không chịu đựng được việc chồng phản bội, bởi tôi có thể bỏ qua cho anh tất cả, riêng điều ấy thì không thể, không một người phụ nữ nào lại chịu chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.
Bị anh tát tôi cảm thấy mình thật tội nghiệp, sinh con vất vả, không được chồng chăm sóc lại còn bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau lần ấy, hễ có mâu thuẫn vợ chồng gì là anh lại dùng bạo lực để giải quyết, anh đánh tôi liên tục, điều mà tôi không bao giờ nghĩ tới anh có thể là một người như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận và chán ghét cuộc sống vợ chồng với anh. Giờ đây với anh tôi không phải là người vợ đầu gối tay ấp nữa, tôi đã quyết định lý hôn với anh vì không chịu được cảnh anh suốt ngày bồ bịch với người khác, không quan tâm tôi và con, khi trở về nhà thì đánh đập tôi. Tôi và anh ra tòa ly hôn, tôi nghĩ rồi con tôi khi lớn lên nó sẽ hiểu được vì sao mẹ nó phải làm như vậy.
Tưởng rằng sau khi ly hôn, chuyện riêng của tôi sẽ chẳng liên quan gì nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha tôi. Thời gian sau ly hôn 3 năm, tôi nuôi con một mình và được một người đàn ông khác quan tâm, chăm sóc, người đàn ông ấy biết hoàn cảnh của 2 mẹ con tôi và chấp nhận ở bên tôi và con. Anh ta biết chuyện, tìm đến và dọa sẽ đánh tôi nếu còn tiếp tục qua lại với người mới ấy.
Tôi mặc kệ anh ta nói vì khi đi lại với người đàn bà khác tôi đâu có phản đối, tôi và anh ta không có quyền xâm phạm đời tư của nhau từ ngày ly hôn đó. Nhưng anh ta đã nói và làm thật, khi tôi tiếp tục đón nhận tình cảm của người mới thì anh ta đến và đánh đập tôi. Đỉnh điểm, có hôm đi nhậu về, anh ta đến đe dọa không được đến với ai khác và đòi quan hệ, tôi cưỡng lại may mắn chạy thoát được.
Cuộc đời tôi rồi không biết sẽ đi về nơi đâu và cũng thật khó để những người như tôi tìm được cho mình một lối thoát.
Minh Anh
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc xin vui lòng gửi về email: [email protected] |