+Aa-
    Zalo

    Lời tâm sự nhói lòng của người bà nuôi hai cháu nhỏ mồ côi cha mẹ

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Nén nỗi đau tột cùng, bà Chút dù sức tàn, lực kiệt mắt mờ, chân mỏi vẫn quyết tâm chăm sóc, bảo bọc hai đứa cháu giữa muôn trùng sóng gió cuộc đời...

    Ở cái tuổi đáng lẽ phải được hưởng an nhàn, hạnh phúc bên con cháu thì bà Nguyễn Thị Chút (tên thường gọi là bà Kiện) phải đón nhận cú sốc lớn khi chứng kiến vợ chồng con trai lần lượt ra đi để lại những đứa con thơ dại mồ côi cha mẹ. Nén nỗi đau tột cùng, bà Chút dù sức tàn, lực kiệt mắt mờ, chân mỏi vẫn quyết tâm chăm sóc, bảo bọc hai đứa cháu giữa muôn trùng sóng gió cuộc đời...

    Kể từ khi anh Nam, chị Oanh qua đời, căn nhà bà Chút trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh vì thiếu tiếng cười.

    Con trai tai nạn qua đời, con dâu chết khi vừa sinh em bé

    Một ngày đầu tháng Sáu, PV ĐS&PL tìm về xóm 1, xã Cát Quế, huyện Hoài Đức, Hà Nội để lắng nghe, tìm hiểu và chia sẻ phần nào nỗi đau và nghe những lời tâm sự xé lòng của người phụ nữ bất hạnh ấy. Cứ mỗi lần nhắc đến hoàn cảnh bi đát của gia đình bà Nguyễn Thị Chút là người dân xóm 1 xã Cát Quế, huyện Hoài Đức, Hà Nội không ai kìm được nước mắt. Mỗi người một số phận song sao có lúc nó lại quá nghiệt ngã với một gia đình.

    Theo sự chỉ dẫn nhiệt tình của người dân nơi đây, chúng tôi tìm nơi từng là mái ấm ngập tràn tiếng cười của bà Chút. Ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm sau những bức tường, cánh cửa sắt đóng kín, im lìm, khung cảnh tĩnh lặng càng khiến không gian trở nên trầm lặng, u ám hơn. Sau một hồi gọi cửa, cuối cùng cánh cửa sắt ấy được mở ra một cách từ từ, chậm rãi. Trước mắt chúng tôi là một người đàn bà với gương mặt tiều tụy, ánh mắt đượm buồn cùng mái tóc bạc phơ. Đó là bà Nguyễn Thị Chút. Lê những bước chân nặng nhọc, bà Chút mời chúng tôi vào nhà. Nhìn bóng lưng nhỏ bé cùng những bước chân thất thểu của bà, chúng tôi cảm nhận được sự cô đơn, bất lực cùng nỗi đau đến “xé gan, xé ruột” mà người đàn bà ấy phải giấu chặt trong tim. Bàn tay run run, bà Chút cẩn thận mời chúng tôi chén nước chè nóng.

    Lặng lẽ thở dài, bà tâm sự: “Kể từ khi hai cháu mất, nhà tôi trở nên trống trải, vắng tiếng người. Thấy anh chị đến thăm, tôi mừng lắm. Dù chỉ chốc lát nhưng có anh chị, tôi cảm thấy ngôi nhà có sức sống hơn, ấm áp hơn”.

    Ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định, bà Chút cho biết, cuộc đời bà vất vả, tần tảo ngược xuôi để nuôi 10 người con khôn lớn rồi dựng vợ, gả chồng cho họ (bà chút có 2 đời chồng- PV). Dù các con ai cũng muốn bà về ở cùng để phụng dưỡng nhưng bà Chút quyết định ở với vợ chồng người con trai là anh Phạm Thừa Nam (SN 1982) và chị Nguyễn Thị Oanh (SN 1987).

    Niềm vui như vỡ òa khi vợ chồng anh Nam sinh hạ con gái đầu lòng tên là Phương Anh. Bà Chút hạnh phúc lắm. Hằng ngày, bà chăm sóc “cô công chúa” bé bỏng của gia đình và chờ các con của mình đi làm về để quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Tưởng chừng, cuộc sống viên mãn cứ êm đềm trôi qua, thế rồi một ngày bà nhận được tin như sét đánh giữa trời quang, con trai qua đời vì tai nạn. Đôi bàn tay run rẩy gạt nhẹ những giọt nước mắt đau khổ, bà kể: “Tôi thực sự sốc khi nghe tin con trai mình cứ như vậy mà ra đi về thế giới bên kia. Đau đớn lắm nhưng tôi vẫn phải gắng gượng để động viên con dâu đang mang bầu vượt qua nghịch cảnh”.

    Nén nỗi đau mất con, bà Chút và con dâu sống nương tựa vào nhau để chăm sóc Phương Anh. Nhưng, số phận nghiệt ngã vẫn chưa chịu buông tha người phụ nữ tột cùng bất hạnh ấy, khi người con dâu yêu quý, chỗ dựa tinh thần của bà cũng lại ra đi mãi mãi. Hướng ánh mắt ngấn lệ về di ảnh người con dâu, đôi vai gầy guộc của người phụ nữ ấy run lên nhè nhẹ.

    Bà cho biết, chị Nguyễn Thị Oanh (con dâu-PV) chuyển dạ vào đêm 29 Tết. Gia đình đưa chị đến bệnh viện huyện Hoài Đức để sinh. Rạng sáng ngày 30 Tết, chị Oanh sinh thường được cháu Thảo khoẻ mạnh. Tuy nhiên, sau đó chị bị băng huyết, dù được chuyển lên bệnh viện Phụ sản Trung ương cấp cứu nhưng không qua khỏi. Gương mặt tiều tụy cùng ánh mắt thất thần của bà Chút khi nhìn về di ảnh hai người con khiến chúng tôi cảm thấy ám ảnh, xót xa. Chúng tôi hiểu tâm trạng của bà lúc này: Bất lực trước số phận nghiệt ngã.

    Tiếng khóc xé lòng khi nhìn di ảnh mẹ

    Nhớ đến con hiền, dâu thảo, bà Chút lặng người đi. Bầu không gian trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường. Khi chúng tôi chưa biết phải tiếp tục mở lời thế nào cũng là lúc chị Phạm Thị Tuyết (bác ruột của 2 cháu bé) ẵm cháu Phạm Phương Thảo bước đến. Sự xuất hiện của “thiên thần nhỏ bé” dường như xóa tan đi bầu không khí ngột ngạt bao trùm. Ánh mắt trìu mến nhìn về đứa cháu gái đang yên giấc nồng trong vòng tay của chị Tuyết, bà Chút cho biết, đây là người con thứ hai của anh Nam, chị Oanh.

    “Cháu tôi còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi đau mất mẹ. Càng đau đớn hơn, cháu chưa một lần được nằm trong vòng tay mẹ hay được mẹ cho bú. Dù thiếu đi hơi ấm và dòng sữa mẹ nhưng trộm vía cháu bé không quấy khóc”, gạt vội đi giọt nước mắt, chị Tuyết nghẹn ngào nói. Chia sẻ về đứa cháu lớn, bà Chút cho biết, Phương Anh được mọi người đưa tới nhà bác để ở từ ngày mẹ mất. Mỗi khi Phương Anh về bà nội chơi, gia đình phải dùng khăn phủ di ảnh của mẹ, vì khi cháu khóc không ai dỗ được. “Dù còn bé nhưng có lẽ cháu đã có linh cảm không lành. Cháu liên tục hỏi bố mẹ đâu. Mỗi nhìn thấy di ảnh mẹ trên ban thờ Phương Anh gào khóc đòi đi gặp mẹ, gia đình phải dùng tấm vải che di ảnh lại để cháu không nhìn thấy mặt mẹ nữa”, bà Chút đau đớn nói.

    Uông Linh - Phương Ly
    Bài đăng trên ấn phẩm Đời sống & Pháp luật số thứ Hai (107)
    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/loi-tam-su-nhoi-long-cua-nguoi-ba-nuoi-hai-chau-nho-mo-coi-cha-me-a330496.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan