(ĐSPL) - Sau nhiều năm nằm trong phòng biệt giam chờ ngày hành quyết, cuối cùng hai tử tù ở tỉnh Khánh Hòa cũng đã được đưa đi thi hành án vào những ngày gần cuối tháng 9/2014. Trước giờ bị hành quyết, hai đối tượng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không chút lo âu, sợ sệt, có lẽ họ đã biết trước không thể nào thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hai đối tượng đó là Nguyễn Đức Dũng (SN 1991), trú tổ 4, thôn 1, xã Diên Phú, huyện Diên Khánh (Khánh Hòa) bị tử hình về tội Giết người và Cướp tài sản còn Huỳnh Bá Nhẫn (tức Mười Ri, SN 1986), trú tại thôn Thạch Định, phường Ninh Trung, thị xã Ninh Hòa (Khánh Hòa) bị tuyên án tử về tội Giết người và Hiếp dâm trẻ em.
Thiếu tiền chung độ, giết cô giáo chủ nhiệm cướp tài sản
Đó là vụ giết người cướp tài sản cực kỳ nghiêm trọng xảy ra tại xã Diên Phú, huyện Diên Khánh được TAND tỉnh Khánh Hòa đưa ra xét xử lưu động vào năm 2011 đối với hai bị cáo tuổi 9X cùng trú tổ 4, thôn 1, xã Diên Phú, huyện Diên Khánh. Tòa đã tuyên phạt bị cáo Nguyễn Đức Dũng tử hình về tội Giết người, 8 năm tù về tội Cướp tài sản, tổng hợp hình phạt buộc phải chấp hành là tử hình; Trần Văn Tân (SN 1992) tù chung thân về tội Giết người, 8 năm tù về tội Cướp tài sản, tổng hợp hình phạt buộc phải chấp hành là tù chung thân.
Theo hồ sơ vụ án, do thua cá độ bóng đá, cần có tiền để chung độ và tiêu xài cá nhân, Tân và Dũng đã bàn nhau đi cướp tài sản của cô giáo chủ nhiệm cũ là Nguyễn Thị Tố N., trú ở thôn 4, xã Diên Phú, giáo viên trường THCS Trịnh Phong. Để chuẩn bị công cụ dùng vào việc phạm tội, trưa ngày 22/6/2010, Tân và Dũng đến chợ Diên Khánh mua 2 con dao Thái Lan. Đến 18h cùng ngày, cả hai leo qua hàng rào lưới phía nhà chị N. để thực hiện ý định cướp tài sản. Tuy nhiên, phi vụ bất thành vì trong nhà chị này có đông người, sau đó cả 2 đã bỏ đi.
Đến tối ngày 23/6/2010, Tân và Dũng thuê xe thồ đến nhà chị N. để thực hiện tiếp ý định cướp tài sản. Đến nơi, cả 2 nấp vào gốc cây ở vườn để chờ thời cơ ra tay. Khi thấy chị N. một mình đi về phía nhà kho ở phía sau, cả 2 lao ra và dùng dao đâm nhiều nhát vào chân và mông nạn nhân.
Bị đâm bất ngờ, chị N. kêu lên thì bị Dũng đâm tiếp nhiều nhát vào cổ và chỉ dừng tay khi thấy nạn nhân không còn vùng vẫy. Sau khi gây án, Tân và Dũng lục lấy đi 1 sợi dây chuyền vàng, 1 chiếc lắc vàng, 3 nhẫn vàng trên người chị N. Xong Dũng đi vào nhà lục tìm lấy thêm 1 điện thoại di động, Tân lấy 1 chiếc xe đạp hiệu Martin. Sau đó, cả 2 mang toàn bộ tài sản lấy được (tổng giá trị là 6.030.000 đồng) leo rào ra ngoài trốn thoát. Đến 21h30 cùng ngày, con ruột chị N. là Mai Phú Khánh đi học về, phát hiện mẹ nằm chết ở ngoài vườn.
Riêng Tân và Dũng, sau khi gây án đã mang một chiếc nhẫn ra tiệm vàng Mỹ Xuân Hoa bán được 336.000 đồng và dùng vào việc mua quần áo. Trưa ngày 24/6/2010, Tân và Dũng đến tiệm vàng Xuân Hữu số 623 Thống Nhất – Kinh Dinh, Phan Rang – Tháp Chàm bán tiếp 1 chiếc nhẫn, 1 sợi dây chuyền được 2.700.000 đồng và bán chiếc xe đạp lấy 500.000 đồng. Toàn bộ số tiền bán vàng và xe đạp, Tân, Dũng dùng hết vào tiêu xài cá nhân. Khoảng 2 ngày sau, Tân, Dũng tiếp tục bán đi chiếc lắc và chiếc nhẫn trơn lấy 2.700.000 đồng. Còn chiếc điện thoại di động cả 2 cầm thế lấy 250.000 đồng. Số tiền bán, cầm thế tài sản Tân, Dũng dùng vào việc ăn, tiêu. Đến ngày 5/7/2010, cả 2 bị Cơ quan CSĐT Công an Khánh Hòa bắt giữ.
|
Bị cáo Dũng (trái) và bị cáo Tân (phải) tại phiên tòa sơ thẩm ngày 21/4/2011. |
Tên Nhẫn nhưng lại nhẫn tâm giết cả người yêu
Vụ án này cũng được TAND tỉnh Khánh Hòa đưa ra xét xử lưu động tại thị xã Ninh Hòa. Cáo trạng cho hay, Nhẫn có quan hệ quen biết với Ngô Thị M.H. (SN 1994). Tối ngày 10/1/2010, sau khi uống rượu cùng với V.T.D., L.H.T, Nhẫn rủ D. và T. đến quán tạp hóa của gia đình H. ở Thạch Định, xã Ninh Trung, huyện Ninh Hòa gặp H. để nói chuyện.
Tại đây, thấy Nhẫn có uống rượu nên H. không mở cửa quán. Tức giận, Nhẫn đập đầu vào cửa bắt H. mở. Thấy bạn nổi nóng, D. đến kéo Nhẫn đi thì bị Nhẫn đạp một cái vào ngực và đuổi các bạn đi chỗ khác để mình nói chuyện với H.
Trong lúc nói chuyện, Nhẫn ôm hôn và sờ mó người H. nhưng H. không chịu và nói Nhẫn sao không về cùng bạn. Tức giận vì cho rằng người yêu có ý đuổi mình, Nhẫn đã lên tiếng thách thức. Lời qua tiếng lại được một lúc, Nhẫn dùng tay bóp cổ người yêu cho đến lúc H. không còn phản ứng.
Sau khi thấy người yêu nằm bất động, Nhẫn nảy sinh ý định giao cấu với H. Thực hiện xong hành vi đồi bại, thấy H. còn cử động, Nhẫn tiếp tục dùng tay bóp cổ nạn nhân cho đến chết. Khi biết người yêu chết, Nhẫn dùng dao Thái Lan, thuốc sâu để tự tử nhưng không chết. Đến sáng hôm sau, Nhẫn được anh Lê Hoài Dũng đưa đến cơ quan công an đầu thú.
Theo nhận định của HĐXX, hành vi phạm tội của bị cáo Nhẫn là đặc biệt nghiêm trọng, cùng một lúc đã phạm hai tội rất nghiêm trọng, xâm phạm đến tính mạng nhân phẩm của người khác một cách trái pháp luật. Hành vi của bị cáo Nhẫn thể hiện hành vi cố tình thực hiện tội phạm đến cùng, mất hết nhân tính nên cần loại trừ bị cáo ra khỏi xã hội mới có tác dụng giáo dục và phòng ngừa chung.
Lời hối hận muộn màng
Sau khi được đưa đến nơi thi hành án và nhận quyết định thi hành án tử hình, hai bị án vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tâm lý lại rất căng thẳng. Khi các cán bộ thi hành án đến hỏi các bị cáo có muốn ăn uống và nhắn nhủ gì cho gia đình trước giờ thi hành án, hai bị cáo chỉ xin cho uống ly cà phê và hút mấy điếu thuốc để lấy lại tinh thần, sau một hồi trầm ngâm rít vài hơi thuốc, họ xin cán bộ tờ giấy và cây viết. Dũng viết: “Cha mẹ, anh chị hãy tha lỗi cho đứa con, đứa em bất hiếu của gia đình, từ ngày con sinh ra cho đến nay con chưa giúp ích được gì cho gia đình mà còn làm cho gia đình phải đau lòng vì con, con biết tội lỗi của con không thể nào tha thứ được, mong cha mẹ và anh chị đừng buồn, anh chị hãy cố gắng lo phụng dưỡng cho cha mẹ để em ra đi được thanh thản. Sau nhiều năm ở trong trại giam con rất hối hận về việc làm của con, chỉ vì một chút nông nỗi mà con đã gây ra bao mất mát đau thương cho gia đình cô N., cha mẹ hãy giúp con đến thắp cho gia đình cô N. một nén nhang và cho con gửi lời xin lỗi đến gia đình cô N.…”. Ngoài ra, Dũng còn viết một bức thư nhờ cán bộ gửi vào trại giam cho một cô gái, mà y quen trong thời gian bị tạm giam. Tương tự, Nhẫn cũng viết thư xin gia đình người bị hại tha thứ cho mình, Nhẫn cũng tỏ ra rất ân hận về hành vi hắn đã gây ra. Sau khi bản án tử hình được thi hành bằng tiêm thuốc độc xong, cán bộ thi hành án đã cho gia đình các bị cáo đến nhận xác về chôn cất.
Đây là 2 trong 4 vụ án có mức án cao nhất (tử hình) ở Khánh Hòa đã được thi hành. Đó là những bị cáo còn rất trẻ, ở lứa tuổi đôi mươi đã lao vào những thứ ăn chơi, đua đòi, những cám dỗ của xã hội mà đánh mất mình, gây ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng và phải nhận những bản án nghiêm nhất giành cho hành vi mà mình gây ra. Đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả các gia đình, các đoàn thể và toàn xã hội, đừng vì chạy theo những ham muốn, những cám dỗ đời thường mà đánh mất chính mình, để khi những hậu quả to lớn, nặng nề xảy ra thì có tiếc nuối cũng đã quá muộn màng. |
Link bài gốcLấy link
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/loi-sam-hoi-muon-mang-cua-2-tu-tu-truoc-gio-hanh-quyet-a55358.html