Trước đây nhiều lần tôi có ý định ngỏ lời xin bố mẹ sống chung với nhau một lần như đúng nghĩa vợ chồng, nhưng không hiểu vì sao tôi không thể thoát lên lời. Lần này, trước khi bố mẹ trở thành hai người xa lạ, tôi mạnh dạn nói với mẹ…
Tuổi thơ của tôi là nỗi ám ảnh về những ngày bố mẹ cãi vã, là nỗi ám ảnh của hai từ “ly hôn”. Vốn dĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nghe bà nội kể, bố mẹ tôi đã lớn lên bên nhau, hai người là thanh mai trúc mã, từng yêu say đắm nhau, là mối tình đầu của nhau, thời bấy giờ có không ít người ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Ấy thế mà thời gian cũng khiến cho thứ tình cảm đẹp đẽ ấy phai mờ.
Những chuyện khi tôi còn nhỏ không thể nhớ được, nhưng năm tôi lên 9 thì cảnh cãi vã giữa bố mẹ tôi thường xuyên xảy ra khiến tôi nhớ mãi không quên. Ở vào thời điểm đó, một đứa trẻ mới 9 tuổi như tôi chỉ biết nhìn bố mẹ cãi vã mà không thể làm gì, đôi khi khóc toáng lên, nhưng rồi dần dần tôi cũng quen, cũng tự hiểu “chả có gì to tát cả, chỉ là cãi nhau thôi mà”.
Nếu như trước đây cả nhà cùng ngồi ăn cơm vui vẻ, đi chơi vào những dịp cuối tuần, lễ tết thì sau này chuyện đó là không thể, bố tôi luôn về muộn, còn mẹ tôi thì đã bỏ thói quen chờ đợi cơm từ lâu. Khi đó trong bữa cơm chỉ còn lại hai mẹ con tôi, và chẳng bao giờ bố tôi đưa hai mẹ con đi chơi nữa. Nhiều lần tôi thấy mẹ lôi những bức ảnh hai người trước kia ra ngắm rồi khóc, ấy thế mà mỗi khi thấy bố tôi về thì mẹ lại đổi thái độ, cao giọng quát tháo “Đi đến giờ này mới về, sao không ở lại đó cho nó hầu hạ…”. Bố tôi không nói gì, lẳng lặng lên phòng.
Tôi đã thôi nuôi hi vọng về một gia đình hạnh phúc. Chỉ xin bố mẹ lần cuối ngủ chung phòng với nhau để tìm lại ký ức về một tình yêu đẹp của hai người. (Ảnh minh họa). |
Cuộc sống dù không hề êm đềm ấy nhưng lại cứ kéo dài, kéo dài cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3. Trong suốt 10 năm qua không ít lần mẹ tôi đề nghị ly hôn nhưng lần nào bố tôi cũng từ chối, rồi họ thỏa thuận với nhau đợi khi tôi trưởng thành họ sẽ ly hôn.
Nhiều lần tôi ước gì tất cả những chuyện đang xảy ra ấy chỉ là một giấc mơ, tỉnh rồi sẽ tan. Nhưng không, tất cả đều là sự thật, bố tôi có bồ, và mẹ tôi thì sau khi sinh tôi ra sức khỏe gặp vấn đề nên không thể sinh thêm con được nữa. Nhưng đó không phải là lý do để kết thúc một tình yêu đẹp suốt nhiều năm của bố mẹ tôi, càng không phải là lý do để bố tôi phản bội mẹ, phá tan hạnh phúc gia đình.
18 năm qua tôi vẫn không thể biết được lý do thực sự khiến một gia đình đang hạnh phúc bỗng trở nên tan vỡ là gì. Bố mẹ tôi không còn cãi nhau nữa, họ sống hòa bình lạnh đến tê người. Tôi rất sợ lớn, sợ trưởng thành, sợ cái ngày mà bố tôi đồng ý ly hôn.
Buổi tối đó, mẹ tôi ôm tôi rồi nói “Giờ con đã trưởng thành, đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với hiện thực. Bố mẹ từ lâu đã không còn tình cảm với nhau, đã hết yêu nhau rồi. Không vì bất cứ lý do nào, lỗi không tại ai cả, chỉ là hết yêu mà thôi. Ngày mai bố mẹ sẽ ra tòa ly hôn, con có thể chọn chung sống với bố hoặc mẹ, mẹ không ép. Nhưng con phải nhớ cả bố và mẹ đều thương yêu con, con không được nuôi ý định trách bất cứ ai cả. Cuộc sống này là vậy, không thể gượng ép hai người hết tình cảm sống chung với nhau. Bố mẹ đã cố sống với nhau để hoàn thành trách nhiệm của người cha, người mẹ với con cái. Con nên cảm ơn vì điều đó”.
Mẹ tôi nói rõ ràng, rành mạch như đã được lên trước kịch bản. Còn tôi, đứa con gái 18 tuổi đã không lớn, đã mạnh mẽ chỉ thấy trong tim có gì đó nhói lên, tôi không khóc, mà kỳ thực cũng không thể khóc lúc bấy giờ. Bố mẹ ly hôn không có gì là lạ, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. 10 năm nay bố mẹ tôi đã không còn ngủ chung giường nữa, họ chỉ sống chung nhà với nhau nhưng mọi sinh hoạt đều tách biệt. Tôi biết, chính điều này càng khiến bố mẹ tôi xa lánh nhau.
Trước đây nhiều lần tôi có ý định ngỏ lời xin bố mẹ sống chung với nhau một lần như đúng nghĩa vợ chồng, nhưng không hiểu vì sao tôi không thể thoát lên lời. Lần này, trước khi bố mẹ trở thành hai người xa lạ, tôi mạnh dạn nói với mẹ “Con không sao, con vẫn là con của bố mẹ, con sẽ không sống chung với ai cả. Con sẽ đi du học, con đã nói với bố cách đây 1 tuần, bố đã đồng ý. Đi như vậy con sẽ thấy ổn hơn, sẽ không phải nhìn thấy cảnh bố mẹ mỗi người một nơi. Nhưng trước khi bố mẹ ly hôn, trước khi con đi nước ngoài bố mẹ có thể sống chung phòng với nhau một đêm cuối được không. Con muốn được trông thấy hình ảnh bố mẹ hạnh phúc giống như khi con còn nhỏ…”. Mẹ tôi ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.
Tối đó, giữ đúng lời hứa, bố mẹ tôi về sống chung một phòng, ngủ chung một giường. Cả đêm tôi trằn trọc không sao ngủ nổi. Tôi vẫn đang cố tin vào một phép màu rằng sẽ có một kỳ tích khiến bố mẹ tôi gần nhau hơn, và quên đi tờ đơn ly hôn ấy. Họ đã sống với nhau một nửa cuộc đời rồi dù chẳng mấy vui vẻ, nhưng vì sao lại không nghĩ đến tình cảm khi xưa mà quay trở về.
Sáng hôm đó bố mẹ tôi tiễn tôi ra sân bay xong rồi họ sẽ ra toà. Tôi đã tin là bố mẹ mình đã trở thành hai người xa lạ kể từ đây. Nhưng không, gần 1 tuần sau đó, khi tôi còn đang bên Nhật, mẹ tôi gọi điện nói với tôi rằng, bố mẹ sẽ không ly hôn, dù không còn tình cảm nhưng vì tôi họ sẽ vẫn sống cùng nhau như vậy cho tới khi tình cảm xưa kia quay trở lại. Hóa ra, người phụ nữ ngày xưa mẹ tôi vẫn nhắc đến chỉ là cô gái qua đường của bố tôi, chứ ông không hề có ‘vợ bé’ bên ngoài.
Có lẽ, đêm hôm đó, cái đêm mà sau 10 năm sống ly thân họ mới được ngủ chung giường đã khiến cả hai thay đổi ý định. Tôi vẫn cố tin là như vậy.
PHƯƠNG MỸ (Bắc Giang)