Cứ mỗi khi tiếng chuông báo hiệu vang lên là những người chiến sĩ cứu hỏa lại vội vã lên xe, di chuyển thật nhanh đến địa điểm xảy ra đám cháy. Đối với họ, nỗi sợ lớn nhất không phải “giặc lửa” mà là không cứu được những nạn nhân trong biển lửa hiểm nguy.
Bị thương là chuyện “thường ngày ở huyện”
Được coi là nghề nguy hiểm, nhiều rủi ro, những người lính cứu hỏa không chỉ áp lực về mặt thời gian mà còn phải đánh đổi nhiều thứ. Để hiểu hơn về công việc của những người lính cứu hỏa, PV báo ĐS&PL đã tìm đến phòng Cảnh sát PCCC số 3 (Nguyễn Phong Sắc, Cầu Giấy, Hà Nội) vào những ngày cận kề dịp nghỉ lễ 2/9.
Chúng tôi gặp Thiếu tá Đặng Anh Quân (Đội trưởng đội Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ chuyên nghiệp, phòng Cảnh sát PCCC số 3), cười hiền lành, giọng nói trầm ấm, Thiếu tá Quân cho biết, anh theo nghề cứu hỏa tính đến nay đã được 20 năm.
Thiếu tá Đặng Anh Quân (Đội trưởng đội Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ chuyên nghiệp, phòng Cảnh sát PCCC số 3) nhớ lại giây phút cứu người. |
“Nghề nào cũng có vất vả riêng, công việc của chúng tôi áp lực về mặt thời gian khi phải trực chiến 24/24, có hôm đang ăn phải bỏ dở bát cơm để chạy đi làm nhiệm vụ. Chưa kể, nắng nóng kéo dài, số vụ cháy, chập điện xảy ra liên tục khiến công việc của chúng tôi tăng lên gấp bội. Tuy nhiên, càng làm tôi thấy càng yêu nghề, nhất là khi công việc này góp một phần bảo vệ tài sản, tính mạng của nhân dân”, Thiếu tá Quân chia sẻ.
Với Thiếu tá Đặng Anh Quân suốt 20 năm theo nghề, có mặt ở hàng trăm “trận chiến”, đối mặt với vô số loại “giặc lửa”, anh Quân chẳng nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần bị bỏng tay chân, da trầy xước,...
Trung úy Nguyễn Phương Đông thương mẹ phải lo lắng cho công việc của mình. |
Thế nhưng, sự can đảm như đã ăn sâu vào con người của anh. Chẳng chút mảy may lo sợ hay nản lòng dù ngọn lửa có nóng và lớn đến đâu. Anh Quân bảo, đối với nghề này, không có vết thương mới là chuyện lạ chứ trầy xước như này là chuyện thường ngày... ở huyện.
“Chúng tôi đều được trang bị các dụng cụ đảm bảo an toàn khi làm nhiệm vụ. Tuy nhiên, có nhảy vào trong đám lửa đang cháy nghi ngút mới thấy đáng sợ đến mức nào. Cũng có đồng nghiệp của chúng tôi đeo bình thở nhưng bị sốc phải nằm cấp cứu do ngạt khí. Hay như có người đang làm nhiệm vụ chạy nhanh trượt chân ngã trong cầu thang phải nằm viện”, anh Quân cho biết thêm.
Tiếp lời Thiếu tá Quân, Trung úy Nguyễn Phương Đông (SN 1990) có 7 năm kinh nghiệm, chia sẻ về cơ duyên đưa anh đến với nghề PCCC: “Từ khi còn nhỏ, tôi đã thần tượng hình ảnh những người lính phòng cháy chữa cháy khoác trên mình bộ quần áo xanh thẫm xuất hiện như những vị “anh hùng”. Họ lao vào biển lửa cứu người, cứu tài sản cho nhân dân... Khi đó, tôi cảm phục vô cùng.
Tiếp đó, năm tôi học cấp 2, gần nhà xảy ra vụ cháy cỏ, vì sợ lửa bén sang những ngôi nhà gỗ, người dân hoảng hốt hò nhau dập lửa. Đúng lúc, những chú cảnh sát PCCC xuất hiện, dập tắt đám cháy một cách nhanh chóng và được người dân hết lời cảm ơn. Từ đó, hình ảnh những chú chiến sĩ PCCC đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, thôi thúc tôi phấn đấu trở thành một người chiến sĩ PCCC”.
Khi vào nghề, Trung úy Nguyễn Phương Đông mới thấu hiểu, theo nghề cứu hỏa anh phải chấp nhận và từ bỏ nhiều thứ như tạm gác những lần hẹn hò, vui chơi cùng bạn bè...
“Nhiều khi nghĩ cũng chạnh lòng, cứ đến dịp lễ Tết nhìn dòng xe đi lại đông đúc, mọi người đưa nhau đi sắm sửa, vui chơi mà lòng buồn rười rượi. Tôi tự hỏi không biết mẹ ở nhà đã sắm sửa được gì chưa? Đã gói bánh chưng chưa? Không biết cây đào, cây quất nở hoa ra sao?... Biết bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu, thương mẹ ở nhà vất vả chuẩn bị mà tôi không về giúp mẹ được”, Trung úy Đông bày tỏ nỗi lòng.
Thiếu tá Đặng Anh Quân cũng chia sẻ, đôi khi anh cảm thấy có lỗi vì không có nhiều thời gian dành cho gia đình. “Tôi thấy thương vợ con vô bờ bến, đặc biệt mỗi dịp lễ Tết khi tôi không thể ở nhà đón giao thừa cùng gia đình. Có hôm, nghĩ về vợ con mà nước mắt rơi lúc nào không biết. Nói chung, khi đã theo nghề phải chấp nhận đánh đổi”, Thiếu tá Anh Quân nói.
Không chỉ có Thiếu tá Đặng Anh Quân hay Trung úy Nguyễn Phương Đông, mà Thiếu úy Nguyễn Văn Thuật (SN 1989), cho biết mình cũng đồng cảm với nỗi buồn của đồng nghiệp: “Vợ tôi sắp sinh bé thứ 2, mỗi lần đi công tác tôi thường xuyên gọi điện an ủi để cô ấy an tâm. Nghĩ cũng thương lắm, vì cô ấy bầu bí, nhưng tôi chưa được ở nhà một ngày trọn vẹn. Tôi cũng muốn ở bên chăm sóc cho vợ con, nhưng vì yêu cầu của công việc nên tôi đành chấp nhận”.
Thiếu úy Nguyễn Văn Thuật cũng có những tâm sự riêng về nghề PCCC. |
“Ám ảnh” tiếng còi báo cháy
Theo Thiếu úy Nguyễn Văn Thuật, 7 năm theo nghề không chỉ có anh mà với nhiều người lính cứu hỏa khác đều cảm thấy bất an khi nghe tiếng còi báo cháy. Bởi, khi đó họ biết rằng có những người đang gặp nguy hiểm.
“Có hôm chúng tôi đang tắm, nghe thấy tiếng còi báo có cháy là vội vã đi luôn, có khi xà phòng tắm trên đầu vẫn còn nguyên bọt. Thế nhưng, chúng tôi chưa khi nào nghĩ rằng mình sẽ không theo nghề nữa. Bởi, mỗi lần dập tắt được đám cháy, cứu được người khỏi biển lửa là chúng tôi lại thêm yêu nghề”, anh Thuật tâm sự thêm.
Còn với Trung úy Nguyễn Phương Đông, anh đã cùng các chiến sĩ khác tham gia chữa cháy nhiều vụ khác nhau trên địa bàn quận Cầu Giấy, Bắc Từ Liêm và Nam Từ Liêm. Mỗi lần tham gia cứu hỏa người chiến sĩ trẻ này chỉ nghĩ làm sao cứu được người và tài sản an toàn. Thế nhưng, cũng có những vụ cháy khiến anh tiếc nuối và khó quên.
Anh kể: “Cách đây vài năm, đơn vị nhận được tin báo cháy tại một cửa hàng gas ở Văn Trì (Hà Nội). Tôi nhanh chóng lên đường, đến nơi thì ngôi nhà đó đã cháy hết. Gia đình đó có 3 người thì chỉ có người chồng thoát được, còn lại 2 mẹ con chìm trong biển lửa. Tôi cùng lực lượng chức năng làm các biện pháp nghiệp vụ, đưa thi thể hai mẹ con ra ngoài, hình ảnh đó cứ ám ảnh tôi mãi”.
Với Thiếu tá Đặng Anh Quân, những năm theo nghề kỷ niệm mà anh nhớ nhất đó là lần anh cùng các chiến sĩ cứu được nhiều người tại khu chung cư Xa La (Hà Đông) vào năm 2016.
“Nhận được tin báo đám cháy bùng phát từ tòa chung cư vào lúc trời nhá nhem tối. Khi đó, có rất nhiều hộ dân bị mắc kẹt trong tòa nhà. Sau khi nhận được lệnh, chúng tôi dùng thang 56m để tiếp cận các khu cửa sổ, đưa người dân tiếp đất an toàn. Có thể nói, chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ mà tôi thấy có nhiều người mắc kẹt trong đám cháy đến như vậy”, Thiếu tá Quân nhớ lại.
Nhớ về một đám cháy mà vị Thiếu tá này tiếc nuối nhất đó chính là vụ cháy quán karaoke, 68 Trần Thái Tông hồi tháng 11/2016, anh Quân kể: “Khi nhận được tin báo cháy, chúng tôi lập tức lên đường. Đến nơi thì đám cháy đã bao trùm kín mặt tiền tòa nhà và hai, ba hộ liền kề. Khi đó, lửa quá lớn chúng tôi rất khó trong việc tiếp cận cầu thang bộ. Sau khi công tác chữa cháy kết thúc cũng đã để lại thiệt hại nặng nề 13 người chết. Đây cũng là vụ cháy khiến tôi ám ảnh, để lại nhiều tiếc nuối nhất”.
Những chiến sĩ cứu hỏa đang làm nhiệm vụ. |
Nhiều người vẫn thường ví công việc của những người lính cứu hỏa như “con thiêu thân” lao vào biển lửa nghi ngút khói. Nhưng, những chiến sĩ cứu hỏa vẫn không chùn bước, họ vẫn đang ngày đêm làm việc hết mình bằng một chữ tâm. Họ mong muốn duy nhất là làm sao bảo vệ an toàn tài sản, tính mạng của người dân. Với họ, những lời động viên an ủi của gia đình, bạn bè và nhân dân là động lực để họ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
Hoàng Bích - Nguyễn Lâm