(ĐSPL) – Thay vì nghĩ cách lao động chân chính làm ra đồng tiền lo cho gia đình một số người lại chọn “đi đường tắt” để kiếm tiền. Tiền chưa vào túi nhưng họ lại rơi vào tù tội, đó chính là cái giá phải trả cho những người “siêng ăn nhác làm”.
Vì tham nên rơi vào tù tội
Trần Văn Lành (39 tuổi, ngụ huyện Long Thành, Đồng Nai) sống trong một gia đình hạnh phúc. Đồng lương cao, sống biết tiết kiệm nên cuộc sống vợ chồng Lành cũng tạm ổn, không ít người phải ganh tị vì điều này.
Lành làm công nhân trong công ty TNHH Quốc tế Kim Sơn Bảo (đóng tại huyện Long Thành) đã được hơn 8 năm. Tay nghề cao cùng thâm niên làm việc nên công ty cũng có khá nhiều hậu đãi với Lành.
Với mức lương khoảng 7 triệu đồng mỗi tháng, Lành đủ sức để lo cho gia đình mình. Thế nhưng vào 18 giờ ngày 19/11/2013, khi thấy container chứa bột nhựa PVC không có người trông coi, Lành đã nảy sinh ý định trộm bột nhựa PVC của công ty để bán lấy tiền tiêu xài.
Trước đó, Lành tình cờ quen với Nguyễn Thái Huy (43 tuổi, ngụ huyện Long Thành) là chủ vựa phế liệu nên Lành điện thoại hỏi Huy có mua bột nhựa PVC không để Lành trộm của công ty mang ra bán. Do Huy đồng ý mua với giá 15 ngàn đồng/kg nên Lành rủ Vũ Văn Luyến (40 tuổi, ngụ TP.Biên Hòa) là lái xe hợp đồng thường chở hàng cho Công ty TNHH Quốc tế Kim Bảo Sơn cùng nhau trộm nhựa.
|
Các bị cáo tại tòa, từ trái qua Lành, Thắng, Huy, Luyến. |
Cùng thời điểm, Huy đã gọi điện thuê bãi đậu container và chỗ chứa hàng. Sau khi thống nhất với vựa ve chai, bàn bạc với tài xế Luyến, Lành lại tiếp tục đi đến cổng sau của công ty gặp bảo vệ là Nguyễn Đinh Thắng (44 tuổi, ngụ huyện Long Thành để cùng móc nối cho xe chở trộm hàng đi ra cổng sau nơi Thắng đang đứng gác.
Khi mọi việc đã ổn thỏa, các bên đã chuẩn bị kỹ càng cho “nhiệm vụ” của mình thì đến rạng sáng ngày 20/11/2013 Lành, Luyến cho xe container đi qua cổng và chở hàng đến bãi xe Huy đã thuê sẵn trước đó để bán bột nhựa cho Huy.
Sau khi giao hàng và nhận trước số tiền 40 triệu đồng, Lành chi cho Luyến 15 triệu đồng, cho Thắng 5 triệu đồng, số còn lại Lành giữ rồi tiếp tục vào công ty làm việc cho đến hết ca trực. Từ 24 tấn bột nhựa PVC mua được với giá quá rẻ, Huy đã thông qua Nguyễn Văn Kính (ngụ tại TP.Hồ Chí Minh) môi giới bán cho Vương Thoại Cầu (ngụ tại TP.Hồ Chí Minh) với giá 21 ngàn đồng/kg tổng là 5 trăm triệu. Huy trích ra cho Kính gần 12 triệu, trả cho Lành hơn 3 trăm triệu, trả tiền bãi đỗ xe 30 triệu, còn lại Huy thu lợi bất chính gần 120 triệu.
Chỉ vì sự tham lam mà cả 4 người đều bị cuốn vào vòng xoáy tù tội. Nếu các bị cáo chấp nhận cuộc sống thực tại của mình để sống tốt hơn thì mọi chuyện đã khác, giờ sẽ không ai phải ân hận, cũng không để những người thương yêu phải rơi nước mắt.
Trước tòa, Lành cúi đầu nhận tội, xin lỗi công ty, xin lỗi gia đình. Lành cho biết cũng chỉ vì lúc túng quẫn nên Lành mới làm liều, ai ngờ gây ra họa lớn, tiền không được mà còn mất hết tất cả.
Thắng cũng khai nhận rằng: “Bị cáo chỉ nghĩ Lành mang một số phế liệu từ trong công ty ra ngoài để bán chứ không hề biết đó là bột nhựa dùng để sản xuất hàng trong công ty. Sau khi vụ việc bị phát hiện, bị cáo đã làm đơn trình bày và tố cáo hành vi lấy trộm của Lành, Luyến để công ty thu hồi được số hàng bị mất”.
Về phía Công ty TNHH Quốc tế Kim Sơn Bảo đã thông cảm cho hoàn cảnh túng thiếu và phút sai lầm, thiếu suy nghĩ của các bị cáo nên đã có đơn xin miễn trách nhiệm hình sự cho Lành và đơn xin bãi nại cho các bị cáo khác có liên quan đến vụ án.
Video tham khảo:
Đi ăn trộm sau 2 lần quen "nhà cũ"
Nỗi đau người mẹ, người vợ
Vợ Lành có mặt tại tòa từ rất sớm, đôi mắt thâm quầng có lẽ vì nhiều đêm thức trắng lo cho chồng con. Cuộc sống đang yên ổn hạnh phúc, ngày ngày tuy lao động cực nhọc nhưng tối đến cả nhà Lành lại cùng quây quần bên mâm cơm.
Vợ Lành nghẹn ngào cho biết, chồng chị là trụ cột trong nhà, người nhà rất thương, bạn bè ai cũng mến vì xưa nay hay giúp đỡ người khác, tính tình lại hiền lành thật thà. Khi biết tin Lành gây ra họa lớn, ai cũng không ngờ là Lành lại dám làm như vậy. Nếu như Lành biết suy nghĩ có lẽ mọi chuyện đã khác. Niềm vui vì “bỗng nhiên” hốt được mớ tiền chưa được bao lâu thì Lành bị tra tay vào còng, để rồi cái giá phải trả là quá đắt.
|
Các bị cáo cúi đầu ân hận. |
Còn bà V.T.Yến (mẹ Huy), tóc đã điểm bạc, nước da nhăn, đen sạm vì dãi dầu sương gió, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn cậu con trai đang ngồi trước mặt cách đó không xa. Huy là cậu con trai được bà yêu thương và đặt niềm tin, niềm hi vọng nhiều nhất. Ngày xưa bà cũng thường dạy Huy những điều hay lẽ phải, thường nắm tay Huy an ủi, bảo ban. Nhìn Huy ngồi đó, nhưng chắc phải lâu lắm nữa bà mới có thể nắm tay Huy, mới có thể được ôm cậu con trai bà yêu thương vào lòng. Bà không trách Huy, cũng chẳng giận Huy, bởi tấm lòng người mẹ là bao dung. Nhìn bà cố rướn người lên để nhìn rõ mặt con trai, lâu lâu lại đưa tay lau nước mắt mà không ai khỏi chạnh lòng.
Còn vợ con Thắng cũng không cầm được nước mắt, mẹ khóc, con Thắng cũng khóc. Vì 5 triệu đồng, chỉ bằng tiền lương một tháng Thắng được nhận nhưng Thắng phải trả giá bằng 6 năm tù tội. Còn vợ, con nhỏ, cha mẹ già và một người chị gái tâm lý có vấn đề lâu nay sống nương tựa vào đồng lương của Thắng. Chỉ vì thiếu suy nghĩ mà Thắng khiến cả gia đình lâm vào bước đường cùng, dồn hết gánh nặng lên vai vợ mình.
Từ những lỗi lầm mà các bị cáo đã gây ra, HĐXX đã tuyên phạt Lành 13 năm tù, Luyến 7 năm tù, Thắng 6 năm tù, Huy 6 năm tù. Có lẽ sau những năm tháng cải tạo, khi trở về với xã hội các bị cáo sẽ biết sống tốt đẹp hơn, làm những việc có ích hơn.
Link bài gốcLấy link
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/linh-an-tu-vi-an-trom-bot-nhua-pvc-cua-cong-ty-a72900.html