+Aa-
    Zalo

    Lạc bước giữa nhân gian

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Những ngày nắng chiều đổ trên nóc nhà chen chúc nhau giữa lòng thành phố, lòng người như mênh mang nỗi buồn vô định…

    Những ngày nắng chiều đổ trên nóc nhà chen chúc nhau giữa lòng thành phố, lòng người như mênh mang nỗi buồn vô định…

    Chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua những tháng ngày chênh vênh không phương hướng. Giữa được và mất, hạnh phúc và khổ đau, có những thời điểm trong lòng chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì. Giữa dòng người hối hả vội vã, có giây phút ta thấy chân mình yếu mềm đến độ chẳng thể bước nổi. Cảm giác bị bỏ lại phía sau khiến tâm trí mệt nhoài chỉ muốn buông bỏ tất cả để không phải tiếp tục bước đi.

    Ta thấy mình nhỏ bé giữa thế gian. Ta thấy mình như ngọn cỏ dễ dàng bị cuốn bay trước muôn trùng sóng gió. Giữa hàng vạn con người cùng chung nhịp thở, vậy mà ta chẳng tìm được một ai có thể hiểu thấy nỗi lòng mình. Có khi trong lòng đớn đau nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ, có khi khao khát một vòng tay đỡ lấy tấm thân mòn héo mà vẫn tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi…

    Bạn đã từng thấy nụ cười nào còn chua chát hơn cả giọt nước mắt- Ảnh minh họa. 

    Nhưng ổn thế nào khi trong lòng đã hoang mang không còn định hướng? Từng bước chân lang thang qua những nẻo đường hiu hắt như gieo vào lòng người bao nỗi sầu vô định. Thế gian rộng lớn là vậy, đời người rông dài như vậy, nhưng chẳng dễ dàng gì tìm được một con đường cho ta đủ niềm tin để vững vàng bước đi.

    Có những con người lướt qua cuộc đời chúng ta tựa như gió cuốn, những mối quan hệ chẳng đi tới đâu khiến tâm trí đã rối loạn lại càng thêm muộn phiền. Đi qua sự đổ vỡ, nếm trải những tổn thương sau sự quay lưng của thế gian, trái tim như chằng chịt thêm những vết cắt thật sâu không cách nào lành lại. Sự trống trải và hụt hẵng như ùa về vào một sớm thức dậy, phát hiện ra người mình từng hết lòng vì họ nay đã ra đi mãi mãi…

    Có những thời điểm ta thấy mình hệt như một con rối, chẳng có cảm xúc, chẳng có lập trường. Dòng đời xô đẩy đến đâu thì đi tới đó, chỉ biết mải miết chạy theo đám đông vô định rồi quên mất mình thực sự là ai. Những khao khát đam mê, những ước mơ nồng cháy, thứ tình cảm nồng nhiệt chân thành… tất cả những điều ấy có khi chẳng bao giờ tìm được trong thế giới đầy sự cuồng quay này.

    Bạn đã từng thấy nụ cười nào còn chua chát hơn cả giọt nước mắt? Bạn đã từng trải qua giai đoạn mỏi mệt đến cùng cực nhưng vẫn phải nỗ lực như không có chuyện gì xảy ra?

    Đó là thời điểm sự bất lực bao trùm lấy tâm can khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên hỗn loạn. Thà cứ khóc một trận thật đã để người ta biết rằng mình không ổn, để nước mắt cuốn phăng đi mọi buồn bực, còn hơn cứ mãi ôm trong lòng những nỗi niềm chẳng thể san sẻ cùng ai. Thế mới hiểu điều đáng thương nhất không phải là khi rơi nước mắt, mà là lúc muốn khóc nhưng nước mắt cứ nghẹn ứ chẳng thể tuôn rơi.

    Có những ngày lòng buồn như thế, chẳng còn đủ sức lực để chen chúc giữa lòng thành phố chật chội, ta chỉ biết ngẩn ngơ nhìn dòng đời cuốn trôi…

    THU HIỀN

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/lac-buoc-giua-nhan-gian-a302095.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan