Thật ra, Hạnh còn muốn có một cuộc sống tự do, có một t&?grave;nh y&ec?rc;u bền l&ac?rc;u hơn nữa, nhưng cuộc sống vốn kh&oc?rc;ng cho Hạnh được quyền kéo dà? cá? gọ? là t&?grave;nh y&ec?rc;u.
Mang t?ếng là c&oc?rc; gá? chơ? bờ?, hư hỏng, về qu&ec?rc;, a? cũng nh&?grave;n Hạnh bằng con mắt tò mò, v&?grave; tạ? sao một ngườ? con gá? vốn ngoan h?ền như Hạnh lạ? trở thành thế này? Hạnh ăn mặc hở hang, móng tay, móng ch&ac?rc;n sơn đỏ chót, m&oc?rc;? mắt th&?grave; lúc nào cũng vẽ sắc, xăm h&?grave;nh ở ngườ? và hút thuốc. Ngườ? ở qu&ec?rc; thấy Hạnh, ngườ? ta mang Hạnh ra để dạy con cá?. Tức là, đừng bao g?ờ chơ? bờ? như con gá? nhà &oc?rc;ng A.
Cá? t?ếng c&oc?rc; gá? hư hỏng đồn khắp nơ? Hạnh sống, thế n&ec?rc;n, ngườ? ở qu&ec?rc; chẳng còn a? dám ngó ngàng. Nếu nó? chuyện tán tỉnh Hạnh mà bố mẹ họ b?ết th&?grave; bị ăn chử? là đương nh?&ec?rc;n.
Ban đầu, Hạnh cũng á? ngạ? những ánh mắt của ngườ? xung quanh, nhưng rồ? cũng quen. Hạnh mặc kệ họ th&?acute;ch nh&?grave;n, th&?acute;ch nó? g&?grave;, bàn tán g&?grave;. Hạnh kh&oc?rc;ng quan t&ac?rc;m. Nhưng t?ếng lành đồn gần, t?ếng ác đồn xa, Hạnh đ&at?lde; bị mang t?ếng ở cả một vùng v&?grave; cá? thó? ăn chơ? của m&?grave;nh n&ec?rc;n chuyện lấy chồng kh&oc?rc;ng còn dễ nữa.Hạnh đ? lấy chồng. A? cũng lắc đầu ngán ngẩm cho ngườ? đàn &oc?rc;ng lấy phả? Hạnh.
Họ xem như a? lấy phả? c&oc?rc; là cá? nợ đờ?, là rước ‘của nợ’ về nhà. (Ảnh m?nh họa)
Hễ a? y&ec?rc;u anh mà đưa về ra mắt, Hạnh phả? g?ữ chặt. Chỉ sợ nghe hàng xóm nó? kh&oc?rc;ng hay rồ? ngườ? ta lạ? nghĩ Hạnh hư hỏng và bỏ. Có nh?ều cuộc t&?grave;nh như thế rồ? n&ec?rc;n Hạnh rút k?nh ngh?ệm lắm.
Rồ? Hạnh gặp một ngườ? đàn &oc?rc;ng nh?ều tuổ?, g?àu nhưng lạ? chưa có g?a đ&?grave;nh. Hạnh dù kh&oc?rc;ng y&ec?rc;u, muốn anh chàng đẹp tra? mà Hạnh đang theo đuổ? nhưng sợ họ b?ết, quá khứ từng ăn chơ? của m&?grave;nh n&ec?rc;n cũng đành ngậm đắng, lấy ngườ? đàn &oc?rc;ng kh&oc?rc;ng y&ec?rc;u nhưng có của cả? đó. Th&oc?rc;? th&?grave; vớt vát được cá? &oc?rc;ng ta g?àu. Vậy là đủ cho Hạnh&hell?p;Hạnh đ? lấy chồng. A? cũng lắc đầu ngán ngẩm cho ngườ? đàn &oc?rc;ng lấy phả? Hạnh. Họ xem như a? lấy phả? c&oc?rc; là cá? nợ đờ?, là rước ‘của nợ’ về nhà. Thật ra, Hạnh từng có quá khứ ăn chơ?, từng này nọ, từng cặp bồ nhưng đ&ac?rc;u phả? chỉ có m&?grave;nh c&oc?rc; như thế. Ngườ? ở qu&ec?rc; kh&oc?rc;ng b?ết chứ thành phố, con gá? như Hạnh quá nh?ều.
Chỉ là Hạnh sống ở qu&ec?rc; và chịu áp lực từ chuyện đó. Th&oc?rc;? th&?grave; đành lấy chồng cho y&ec?rc;n th&ac?rc;n, để tránh ngườ? ta dị nghị quá nh?ều. Cuộc sống là vậy, đàn bà phụ nữ cần một nơ? an phận. Kh? có g?a đ&?grave;nh rồ? Hạnh mớ? càng thấm th&?acute;a đ?ều đó, và dù đó là ngườ? đàn &oc?rc;ng Hạnh kh&oc?rc;ng y&ec?rc;u nhưng c&oc?rc; kh&oc?rc;ng hề hố? hận v&?grave; đ&at?lde; kết h&oc?rc;n.
Theo Eva.vn
Link bài gốcLấy link
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/hu-hong-nen-phai-lay-chong-a365.html