(ĐSPL) - Không một lý do, em chồng lúc nào cũng coi tôi như kẻ thù. Cách đối xử của em chồng hàng ngày kỳ lạ đến nỗi khiến tôi lúc nào cũng sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Tôi sinh ra và lớn lên trên đất cảng Hải Phòng, tôi và anh yêu nhau khi tôi còn là cô sinh viên năm 2, khi đó anh đang học năm cuối Đại học Hải Phòng. Sau khi anh tốt nghiệp vì sợ phải yêu xa nên anh nhất quyết ở lại Hải Phòng làm việc để chờ ngày tôi tốt nghiệp.
Vậy là thấm thoát hơn 2 năm qua đi, ngày tôi tốt nghiệp đại học cũng là ngày anh nói sẽ chuyển công tác về Hà Nội để được gần bố mẹ. Lúc đầu tôi giận anh vì quyết định của anh quá đường đột, và cũng vì nghĩ anh đang tìm cách xa rời tôi. Nhưng sau khi nghe anh giải thích tôi càng yêu anh hơn. Anh nói “Anh về Hà Nội để ổn định công việc, rồi sẽ thưa với bố mẹ qua nhà em thưa chuyện với bố mẹ em xin cưới. Cưới xong anh sẽ lo công việc cho em trên Hà Nội. Mình không thể sống mãi ở Hải Phòng, anh là con trai duy nhất trong nhà phải sống với bố mẹ, chăm sóc bố mẹ và nuôi lớn em gái đến khi nó lấy chồng chứ…”.
Từ sau khi anh nói đến chuyện cưới xin tôi càng tin tưởng vào anh hơn. Những ngày đầu anh về Hà Nội, phải xa anh tôi cảm thấy nhớ vô cùng, nhưng cứ nghĩ đến những ngày không xa sẽ được ở bên anh, được sống chung với anh trong một mái nhà thì lòng tôi lại nguôi ngoai.
Gần một tháng sau kể từ khi anh về Hà Nội, đúng như lời anh nói, bố mẹ anh cùng em gái anh về nhà thưa chuyện với gia đình tôi. Buổi gặp mặt diễn ra tốt đẹp hơn tôi tưởng, khi ngồi nói chuyện với bố mẹ anh tôi cảm thấy có gì đó thân thuộc, nụ cười, ánh mắt, giọng nói của mẹ anh rất hiền. Duy chỉ có điều khiến tôi thấy ái ngại khi nghĩ đến chuyện kết hôn, đó là em gái anh. Nhìn vào ánh mắt hay cách nói chuyện của cô ấy thì có lẽ đây đúng là mẫu “bà cô bên chồng”.
Ngay trong buổi gặp mặt ấy khi trong phòng chỉ còn lại tôi và em gái anh, ánh mắt cô ấy khiến tôi không dám nhìn thẳng vào, trong khi đang không biết nói gì thì cô ấy cất tiếng “Em ít hơn chị một tuổi, anh em yêu chị gia đình em không phản đối. Về đây em cũng thấy chị được bố mẹ chiều chuộng. Nhưng khi đi làm dâu không giống như ở nhà, chị phải xác định trước gia đình em gia giáo, bố mẹ em lại hay đau ốm chị phải chăm sóc gia đình chồng như gia đình mình. Nếu cảm thấy làm được thì chị hãy quyết định cưới, không được thì suy nghĩ lại, không sau này về khổ lại oán trách anh em…”.
Ảnh minh họa. |
Tôi thật quá ngỡ ngàng khi nghe em gái người yêu nói vậy. Sau khi tiễn khách về tôi vẫn suy nghĩ về những lời nói đó, không biết liệu đó có phải những lời khuyên chân thành của cô ấy hay là lời cảnh cáo của “bà cô bên chồng”. Vì tình yêu tôi bỏ qua tất cả những lời nói đó, 2 tháng sau tôi lên xe hoa về nhà chồng. Những ngày đầu làm dâu mọi chuyện diễn ra êm đềm. Đúng như những gì tôi nhìn thấy trên gương mặt mẹ anh, bà là môt người mẹ hiền, phúc hậu. Nhưng mọi chuyện chỉ tốt đẹp cho đến khi hai vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật về.
Sau khi kết thúc tuần trăng mật, chồng tôi đi công tác hai tuần. Hai tuần ấy đối với tôi như cực hình. Thậm chí đến giờ tôi cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì khiến em chồng cư xử như quân thù với tôi. Có mặt bố mẹ ở đó thì em chồng tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến ai hết giống như bản tính cô ấy. Nhưng hễ bố mẹ đi ngủ, đi chơi hay đi đâu đó không có nhà là em chồng lại tỏ thái độ khó chịu ra mặt với tôi. Một mình tôi loay hoay cơm nước, đến khi gọi cô ấy ra ăn, tiếng cô ấy vọng từ bên trong phòng “Tôi gọi cơm quán ăn rồi, chờ cơm chị nấu chắc tôi chết đói. Mà cơm nấu như vậy chỉ có mình chị ăn được thôi”. Vậy mà hễ có mặt chồng tôi hay bố mẹ chồng thì cô ấy lại tấm tắc khen cơm ngon, đến khi không có ai ở nhà cô ấy nói cơm tôi nấu không bằng cơm cho lợn, cho gà ăn.
Là em chồng nhưng cô ấy coi tôi như nô bộc, ôsin. Những lúc chỉ có hai chị em chưa bao giờ cô ấy cất một tiếng gọi tôi là chị, chưa bao giờ cô ấy giúp tôi làm bất cứ việc nhà, từ nấu nướng, đi chợ, giặt giũ, lau dọn nhà cửa… Cả ngày loay hoay với công việc tôi gần như không thể chịu nổi cách cư xử của em chồng. Tôi chỉ mong nhanh chóng xin được việc để hạn chế gặp mặt em chồng.
Những việc như vậy tôi chỉ có thể cố gắng chịu đựng, tôi không muốn nói với chồng hay bố mẹ chồng chỉ vì sợ mang tiếng “vừa làm dâu đã sinh chuyện”. Nhưng cứ tình trạng như vậy chắc tôi stress mất. Chồng tôi thường xuyên phải đi công tác, bố mẹ chồng một tuần có đến 6 buổi nằm viện vì bệnh tật. Giá mà em chồng nói cho tôi biết lý do vì sao lại cư xử như vậy với tôi thì tốt biết mấy.
HUỆ
Xem thêm video:
[mecloud]k9MBR9faRP[/mecloud]