(ĐSPL) - Đời này sai lầm lớn nhất của tôi là lấy phải người chồng bạc tình bạc nghĩa, tham phú phụ bần. Khi nghèo khó tình vợ chồng còn được vun đắp, đến khi giàu sang rồi anh hất tôi ra để cưới về một cô vợ trẻ đẹp.
Hai vợ chồng tôi quen biết nhau từ khi còn làm công nhân xí nghiệp. Khi đó tôi 22 tuổi còn anh hơn tôi 4 tuổi, từ những lời trêu ghẹo nhau bông đùa chúng tôi cảm mến nhau, yêu nhau từ lúc nào không hay. Sau đó chúng tôi quyết định đến với nhau, đám cưới cũng không linh đình gì, mọi thứ đều xuề xòa cho có lệ, rồi cứ thế hai đứa đưa nhau về ở chung. Lúc mới yêu, cho đến những ngày tháng đầu lấy nhau anh luôn tỏ ra là người chồng mẫu mực, hiền hậu, yêu thương tôi vô bờ bến.
Vốn tính tình hiền khô, lại chịu khó làm ăn nên anh được làng trên xóm dưới khen ngợi. Ngoài làm việc trong xí nghiệp ra hễ rảnh lúc nào là anh lại kiếm việc làm thêm lúc đó, ai nhờ gì, thuê gì anh cũng làm. Vợ chồng tôi đến với nhau từ hai bàn tay trắng, tiền lương của công nhân ít ỏi, nên dù có chắt chiu, tằn tiện đến mấy cũng chỉ đủ ăn. Lúc ấy cho dù sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng hai vợ chồng tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, đôi khi chỉ cần nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của nhau thôi cũng đủ để xóa tan những nhọc nhằn, vất cả của cuộc sống mưu sinh.
Rồi bỗng một ngày anh bản với tôi là sẽ xin nghỉ việc để cùng một người bạn lên thành phố lập nghiệp. Anh nói lên đó sẽ có nhiều việc làm hơn, lương cao hơn, sẽ có cơ hội đổi đời. Khi nào giàu có anh sẽ đón tôi lên, giờ đi làm cứ 2 tháng anh sẽ về quê thăm tôi 1 lần. Lúc đầu tôi nghĩ thương chồng, muốn gần gũi chồng nên một mực phản đối. Vợ chồng sống với nhau có rau ăn rau có cháo ăn cháo. Nhưng vì chồng năn nỉ nhiều quá nên tôi mủi lòng, lặng lẽ nuốt nước mắt tiến chồng lên đường.
Cuộc đời tôi kể từ đây coi như không có người chồng phụ bạc như anh. Tôi đau đớn vì đã tin tưởng anh quá nhiều. Lại càng hận bản thân vì không giữ được chồng. (Ảnh minh họa). |
Đúng như lời hứa, thời gian đầu tiên lên thành phố tìm việc, ngày nào anh cũng gọi điện về cho tôi, cứ hai tháng anh về quê thăm vợ một lần. Lần nào về anh cũng xách đủ thứ quà. Anh kể nhiều chuyện trên thành phố, ở đó hiện đại ra sao, con người sành điệu thế nào. Nghe anh nói tôi cũng hào hứng muốn được lên đó làm, nhưng anh vội gạt đi “Bây giờ chưa phải lúc, em lên đó con gái khó xin việc. Rồi lại phải thuê nhà trọ tốn kém lắm, anh con trai ở luôn chỗ làm không lo mất tiền. Đợi một thời gian nữa ổn định hơn anh sẽ đưa em lên…”.
Nhưng rồi những ngày về sau nữa anh ít gọi điện cho tôi hơn. Có khi phải đến 2, 3 ngày anh mới gọi về, nói chuyện được dăm ba câu anh kêu bận việc. Rồi từ 2 tháng về thăm vợ một lần nay có khi một năm anh về quê nhiều thì 3 lần, ít thì chỉ về dịp tết. Lần nào anh cũng lấy lý do là công việc nhiều, ông chủ không cho về, về nhiều sẽ bị đuổi việc. Nghĩ thương chồng vất vả quê người nên tôi chỉ đành ngậm ngùi sống cảnh giường đơn gối chiếc suốt 2 năm trời.
Mặc dù anh không thường xuyên về quê thăm vợ, nhưng tháng nào anh cũng gửi về cho tôi khá nhiều tiền. Anh nói, tất cả số tiền đó đều là do anh chắt chiu gửi về để tôi giữ sau này xây nhà, sinh con. Chẳng vì thế mà số tiền chồng gửi về trong 2 năm tôi vẫn cất giữ cẩn thận chẳng dám tiêu lấy một đồng.
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên nghe làng trên xóm dưới đồn thổi những điều không hay về chồng mình “Chồng con cái Hương lên thành phố cặp kè với một cô gái trẻ đẹp, sành điệu lắm. Nghe đâu thằng này moi tiền của bồ gửi về cho vợ nhiều lắm. Con bé này trông thế mà 'có phước'…”. Những lời nói mỉa mai, xỏ xiên đó lúc đầu tôi không quan tâm, nhưng lâu dần một người đông mười người thổi khiến tôi bận lòng.
Để khỏi phải sống trong nghi kỵ, tôi quyết tâm khăn gói lên thành phố tìm chồng. Ban đầu tôi tìm đến những người bạn của chồng tôi, dò hỏi từ họ địa chỉ của chồng tôi. Rồi từ địa chỉ đó tôi tìm được đến nơi anh sống. Ngỡ tưởng cuộc sống của chồng vất vả, khó khăn lắm, nhưng sự thật thì chồng tôi đang sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng. Đứng trước cửa ngôi nhà lớn tôi bấm chuông liên hồi, người ra mở của cho tôi đích xác là chồng tôi. Anh mắc chiếc áo sơ mi trắng nõn, chân đi giày bóng loáng. Nếu không phải là vợ anh có lẽ khó có thể nhận ra anh – một người đàn ông chân chất ngày nào nay hệt như công tử nhà giàu.
Ban đầu thấy tôi anh tỏ ra bối rối, lắp bắp không nên lời. Anh kéo vội tay tôi ra ngoài, quát mắng tôi thậm tệ. Ròi cuối cùng anh cũng để tôi vào nhà và nói chuyện. Trước mắt tôi là một người con gái trẻ đẹp, khi hỏi ra mới hay cô ta hơn tôi đến gần chục tuổi, thậm chí hơn cả tuổi chồng tôi. Nhưng vì sống sung sướng nên gương mắt có phần trẻ đẹp. Cô ta nói dõng dạc là chồng mình đã mất, cô ta khoe nhà cô ta giàu có nên cần một người đàn ông tốt trong nhà chứ không màng đến tiền bạc nữa. Vậy nên cô ta chọn chồng tôi.
Hóa ra suốt 2 năm qua chồng tôi luôn lừa dối tôi, hơn thế tất cả mọi chuyện anh đều nói hết với cô gái kia. Cô ta chấp nhận tất cả và yêu cầu anh ly hôn vợ rồi chính thức về ở với cô ta.
Trước mặt tôi, anh quả quyết nói sẽ ly hôn. Anh nói anh chán tôi, chán cảnh sống nghèo khó, và mong tôi buông tha cho anh. Số tiền bao năm qua anh gửi về đủ để tôi sống trong nhiều năm tới. Cô gái kia còn nói them “Nếu chị chấp nhận ly hôn, tôi sẽ đưa them cho chị một khoản tiền nữa”.
Cuộc đời tôi kể từ đây coi như không có người chồng phụ bạc như anh. Tôi đau đớn vì đã tin tưởng anh quá nhiều. Lại càng hận bản thân vì không giữ được chồng. Cuộc sống này nếu không có tiền thì chẳng thể có được hạnh phúc. Nghèo cũng là cái tội.
THU HƯƠNG
Xem thêm video:
[mecloud]asrN58VZW6[/mecloud]