(ĐSPL) - Hải Phòng là nơi đầu tiên trong cả nước xuất hiện, phát hiện, bắt giữ tội phạm "chế tạo" súng tự chế. Giờ đây, tôi không bất ngờ lắm với những thông tin như nhóm này, nhóm kia, giang hồ cộm cán sở hữu nhiều "hàng nóng".
Thật ra, ở Hải Phòng, trong giang hồ có một cuộc "chạy đua vũ trang" từ rất lâu rồi. Và, nó như quy định bất thành văn, giang hồ không súng thì không phải là giang hồ.
Ảnh minh họa. |
Khoe mẽ là... thứ yếu
Đức "đá" thừa nhận, giang hồ mới nổi, giang hồ nhí, đua nhau sắm "hàng nóng" để khoe mẽ là chuyện có thật. Vì thế, có "trùm" sở hữu đến 3-4 loại súng khác nhau. Thế nhưng, theo Đức, ngoài chuyện khoe mẽ là muốn thể hiện "sức mạnh" của cá nhân "trùm" nhóm đó. Thể hiện ở chỗ, "nhiều việc" thì mới có tiền mua "hàng nóng". Với những kẻ khoe mẽ, "hàng nóng" không bao giờ là súng tự chế mà phải là vũ khí quân dụng như K54, K59, AK báng gập, hay K54, K59 xoay nòng... Những loại "hàng nóng" này ngoài việc khó mua thì việc sử dụng cũng phải là "dân" biết về súng. Có một bật mí khá buồn cười là, giang hồ nào cũng hay tìm hiểu về "hàng nóng". Có tên còn "yêu hàng nóng" tới mức khó hiểu, ngủ cũng ôm "hàng nóng"; trong xe có các loại tài liệu về "hàng nóng" và nhiều loại súng khác nhau như kiểu "bộ sưu tập" thời trang. Đức "đá" bảo rằng, có tên chưa bao giờ được sở hữu nó theo đúng nghĩa đen, thế mà đã bị "tèo" (tức bị giang hồ thanh toán, mất mạng - PV). Loại này được liệt vào diện, chết vì khoe mẽ. Nhiều giang hồ vẫn khoe mẽ nhưng đó chỉ là thứ yếu trong sự phô trương hoạt động phạm tội của chúng mà thôi.
Người anh "dân sự" đăm chiêu khi nói về chuyện này. Anh bảo với tôi rằng, đi bắt tội phạm, biết chúng có súng, dù gan lỳ và "thiện chiến" đến đâu cũng phải ngại, phải chờn và kế hoạch thường được lên trước thật tỉ mỉ, có phương án thay thế ngay khi xảy ra tình huống phát sinh, bất ngờ. Với giang hồ già dơ đất Cảng, chuyện sở hữu "hàng nóng" là đương nhiên nhưng họ khá "im hơi nặng tiếng", vì cho rằng, đó là vật phòng thân, phòng bất trắc khi bị đối thủ tấn công bất ngờ thì có "hàng" để thoát thân. Cũng có giang hồ già dơ có đến cả "kho súng" như Cu Nên hay "sắm" cả B40 như tên Động. Thế nhưng, chúng chỉ dùng vào mục đích chống trả lại cơ quan công an và thanh trừng lẫn nhau chứ tuyệt nhiên không vì lý do khoe mẽ. Sau này, giang hồ nhí, giang hồ mới nổi mới hay thể hiện "đẳng cấp" bằng việc khoe có nhiều "hàng nóng". Vì, hiện nay, mua "hàng nóng" quá dễ, chỉ cần lên mạng internet, trao đổi loại "hàng", tiền và hẹn địa điểm giao hàng là có thể sở hữu được "hàng nóng" tự chế như mua một món đồ tiêu dùng đơn giản. Bởi, muốn sở hữu súng quân dụng thì không đơn giản chút nào. Tìm mua nó đã khó, sở hữu nó càng khó hơn. Vì, theo quan niệm của người Á Đông, súng là chết chóc, đen đủi. Với giang hồ mới nổi và giang hồ nhí, đen hay trắng không thành vấn đề mà vấn đề quan trọng hơn là phải thể hiện ra rằng, nhóm mày có súng, tao cũng có súng, thậm chí nhiều hơn chúng mày, có như vậy mới là "đẳng cấp".
Và, một cuộc "chạy đua vũ trang" đã diễn ra. Điều đó đồng nghĩa với việc cung ắt có cầu. Có tội phạm buôn, sử dụng và "chế tạo" súng. Để có tiền trang bị "hàng nóng", bọn chúng phải "làm việc" nhiều hơn. Từ đó, nhiều tên thích nổi cũng dễ dàng "xung" khám.
Người anh "dân sự" thừa nhận, giang hồ bây giờ chi cho mua sắm "hàng nóng" bạo tay và thể hiện rõ ý đồ, phải có nhiều "hàng nóng" mới là giang hồ thực thụ. Vì thế, chúng cố sống, cố chết phải mua bằng được K54 hoặc K59, AK báng gấp cùng nhiều vỉ đạn thật để "tự sướng", để khoe và hơn nữa là thể hiện cái gọi là quyền lực ngầm ở hoạt động trong bóng tối. Đây cũng là một dạng "bệnh" mới của dân giang hồ.
Toan tính là điều chắc chắn
Khoe mẽ chỉ là bề nổi, phần chìm là những mưu mô và toan tính đến khủng khiếp của giang hồ "yêu hàng nóng" hơn cả vợ con. Theo Đức "đá", sự khoe mẽ "hàng nóng" là nằm trong toan tính của giang hồ. Chẳng tên giang hồ nào, chi ra cả đống tiền, mua "hàng nóng" để ngắm cả, trừ những kẻ "dị" hoặc có những "sở thích" quái đản là ngắm "hàng nóng" mới ăn được cơm, mới ngủ được sâu giấc. "Vậy, chi cho việc mua "hàng nóng" bao nhiêu thì được cho là toan tính?" Đức "đá" cười mà rằng, mỗi nhóm một khác, mỗi "trùm" của nhóm đó lại càng khác hơn. Nhóm của thằng H. "điên", chúng chỉ cần số lượng. Vì thế, chúng sắm khá nhiều "hàng nóng" nhưng toàn loại ít tiền và sử dụng được ít lần như bút bi ám sát, súng bắn hoa cải... Đó là "hàng tự chế", mà "hàng" này thì "mệnh" của nó ngắn lắm. Đức "đá" bảo rằng, H. "điên" đúng là điên thật, tên này sắm cho mỗi đàn em một "con hàng tự chế" để phòng thân. Chính kiểu "chiều" đệ quá mức thế nên H. "điên" thường gặp rắc rối. Bọn đệ này, nhiều đứa sử dụng ma tuý đá, khi đã "ảo" lên, chúng khoe, chúng gí súng vào đầu người khác, làm H. "điên" nhiều phe điêu đứng về tiền bạc để "chạy chọt" và đau đầu trong điều hành, quản lý đám đệ của mình bởi chúng ganh tỵ nhau. Tức, H. "điên" thu hết "hàng nóng" của đệ, chỉ khi nào "có chuyện" mới cho chúng găm vào người để sử dụng.
Nhóm của Th. "đơ" thì lại thích "hàng nóng" chính hãng là vũ khí quân dụng. Theo Th. "đơ", tưởng đắt mà không đắt. Bởi chi lần đầu mua "hàng nóng" quân dụng khá lớn nhưng nó là "đồ vĩnh cửu", sử dụng được lâu dài, chỉ cần nhiều đạn là được. Còn súng "tự chế", Th. "đơ" ghét, vì chi tiền mua lần đầu có thể rẻ bằng 1/2, thậm chí 1/3 "hàng nóng" quân dụng nhưng nó chỉ sử dụng được một lần, như thế là "thiệt hại" về kinh tế hơn. Vì là vũ khí quân dụng nên Th. "đơ" không hề khoe mẽ nhưng tiến hành "chạy đua vũ trang" là toan tính thu phục hết các nhóm giang hồ nhí, mới nổi về dưới trướng của mình. Song, theo Đức "đá", "mộng" ấy không bao giờ thành hiện thực, bởi Th. "đơ" đúng là "đơ", trên còn một đống giang hồ cộm cán, già dơ, "đầy mình nguy hiểm", có đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà mà còn chưa dám thực hiện "mộng" bá quyền giang hồ nữa là loại vặt vãnh, chưa bao giờ "sủi tăm"...
Người anh "dân sự" quả quyết rằng, nhóm giang hồ thích số lượng hay chất lượng "hàng nóng" đều phụ thuộc vào "tiềm lực kinh tế", vào "chất lượng" của đám đệ tử. Sử dụng súng quân dụng không đơn giản, chỉ cần bất cẩn rất nhỏ cũng có thể là "hoạ tự thân". Thế nhưng, giang hồ hiểu biết về vũ khí thì thích "sở hữu" súng quân dụng hơn, vì nó "đẳng cấp" hơn nhiều. Với dân giang hồ, súng "tự chế" chẳng qua là súng "cỏ", tạm thời chưa tìm được "hàng nóng xịn" thì giắt túi áo, giắt lưng súng tự chế cũng là cần thiết.
Lý sự của kẻ... điên
Cuộc chạy đua mua sắm "hàng nóng" của giang hồ đất Cảng thời nào cũng diễn ra rất "sôi động". Có những nhóm, dành hẳn 1/3 "lợi nhuận" cho việc trang bị "hàng nóng" mà chúng bảo, đó là thay đổi trang thiết bị cho hoạt động. Sở hữu nhiều "hàng nóng", sẽ nhận được nhiều đơn đặt hàng đòi nợ thuê, giải quyết mâu thuẫn địa bàn cũng dễ "ăn nói" với đối thủ hơn. Ngay trong bọn đệ tử của các nhóm, nhiều khi "kình" nhau, chúng cũng mang chuyện "hàng nóng" của "trùm" ra để khoe khoang, thể hiện. Đệ tử của Th. "đơ" đã từng chỉ thẳng vào mặt đệ tử của H. "điên" mà rằng: "Chấp gì loại "hàng cỏ" (tức súng tự chế - PV), "hàng xịn" mà keo kẹt có khi còn mua phải đạn thối, đạn lép, khi sử dụng bị kẹt, chết oan ấy chứ". Không nói được về chất lượng, đệ tử của H. "điên" cũng "lên đồng": "Xịn hay cỏ", cụ mày đ. cần biết. Cụ mày hơn đứa khác là lúc nào trong người cũng có "hàng", đứa nào vào đây, tao cho biết tay. "Xịn" để ở nhà ngắm, "sự cố" xảy ra rồi, có khi mất mạng mới đến ứng cứu thì làm gì".
Phóng viên
Xem thêm clip: Xe biển xanh húc tung barie trên cầu vượt nhẹ