Mang t?ếng lấy được chồng cùng tuổ? mà bao năm nay tô? nào có được “nằm duỗ? mà ăn” bao g?ờ đâu. Ngày nào cũng như ngày nào tô? phả? na? lưng ra k?ếm t?ền rồ? lo toan mọ? chuyện trong g?a đình từ cá? ăn cá? uống cho đến v?ệc chăm lo con cá?.
Ha? mươ? năm trước tô? làm v?ệc trong bách hóa tổng hợp của thành phố nhưng vì chồng vì con nên x?n về một lần rồ? ra làm ăn tự do như bây g?ờ. Chồng tô? là con trưởng lạ? công tác xa nhà những mấy trăm cây số, thờ? đó đ? lạ? khó khăn nên gần như mọ? công chuyên của g?a đình nhà chồng đều đến tay nàng dâu cả. Ha? cậu con tra? của chúng tô? hồ? nhỏ l?ên tục đau ốm và quấy khóc, trong nhà không a? b?ết thuốc men nên tô? tô? cứ chạy đ? chạy lạ? g?ữa cửa hàng vớ? bệnh v?ện như con tho?.
Cá? thó? ghen tuông vớ vẩn của ông chồng gần đã gần 50 nực cườ? hơn cả trẻ lên năm lên ba (Ảnh m?nh họa)
Không b?ết vì ở xa hay vì vô tâm mà ông xã không hề b?ết đến sự h? s?nh suốt bao năm trờ? g?an khổ của vợ mình. Hồ? còn làm v?ệc xa nhà cứ định kỳ tháng một lần, chồng cắp cặp về thăm nhà quà cáp đầy đủ cho bố mẹ, con nhỏ chỉ trừ đúng mình tô?. Mang t?ếng chồng làm quản đốc ở công ty may mặc mà từ xưa đến nay tô? chưa được ông ấy tặng cho một ch?ếc khăn bông bay chứ chưa nó? gì đến ch?ếc áo, ch?ếc quần nào cả.
Sau kh? chồng chuyển công tác về Hà Nộ? những tưởng từ đây tô? sẽ bớt vất vả hơn vì có ngườ? gánh vác bớt công v?ệc g?a đình. Nào ngờ càng có tuổ? chồng tô? càng g?a trưởng và dở chứng ghen tuông vô cớ như trẻ con. Hễ thấy tô? đứng nó? chuyện lâu lâu vớ? a? ngoà? ngõ hay cườ? tươ? tán chuyện vớ? mấy anh dân phường là bắt đầu “e hèm” ra đ?ều khó chịu.
Tô? vốn tính văn nghệ sĩ tuy vất vả là thế nhưng vẫn nh?ệt tình tham g?a hoạt động văn nghệ ở tổ dân phố. Đ? kèm vớ? tính nghệ sĩ ấy là gu thẩm mỹ tuyệt vờ? – mọ? ngườ? vẫn thường nhận xét về tô? như thế nên tô? luôn chú ý đến quần áo, đầu tóc. Ngày xưa vất vả th?ếu thốn thì có thể nhịn ăn, nhịn mặc nhưng nay con cá? đã lớn cũng có của ăn của để thì tộ? gì không ăn d?ện.
Tô? đặc b?ệt thích mặc váy nên trong tủ phả? có đến và? chục bộ. Ban ngày ở quán phả? chạy đ? chạy lạ? tô? ăn mặc bình thường nhưng cứ đ? dự t?ệc hay đ? tập văn nghệ là nhất định phả? mặc váy. Cá? sở thích rất bình thường này của tô? g?ờ đây lạ? kh?ến ngườ? đàn ông bằng tuổ? mình trong g?a đình tỏ ra khó chịu, hậm hực suốt ngày đêm.
Của đáng tộ?, ông xã đ? xem tô? tập văn nghệ thấy có t?ết mục tô? và ông bạn d?ễn phả? nhìn nhau bịn rịn kèm theo cả nắm tay nắm chân. Rồ? thì ông bạn d?ễn cũng hay ghé qua cửa hàng nên càng kh?ến ông chồng khó tính của tô? nổ? máu ghen. Mà cũng lạ, tô? có làm gì không phả? phép đâu mà ông ấy cứ hậm hực, nó? bóng nó? g?ó. Cằn nhằn chưa đủ, ông chồng quý hóa còn “hạ lệnh” cấm tô? không được mặc váy ra đường, bắt đem đ? cho hết đống váy vóc bấy lâu nay tô? dày công “sưu tầm”.
Cá? thó? ghen tuông vớ vẩn của ông chồng gần đã gần 50 nực cườ? hơn cả trẻ lên năm lên ba. Có đờ? thuở nhà a? như chồng tô? không chỉ vì mấy chuyện cỏn con mà bây g?ờ cứ hễ ra đường là tô? lạ? phả? mặc toàn những quần áo cũ kỹ, kín cổng cao tường. Vớ? một ngườ? luôn co? trọng vẻ bề ngoà? như tô? thì đó là cả một cực hình. Bao nh?êu năm h? s?nh vì chồng vì con mà đến bây g?ờ cá? ăn cá? mặc cũng bị cấm đoán, thử hỏ? tô? còn thú vu? gì nữa?
Nguyễn M?nh Hà (Hà Nộ?)