Có một ngày như thế đó anh… Hà Nội đã quên nhóm đốm nắng vàng trên những cánh hoa điệp bên khung cửa sổ. Em thu mình trong tấm áo len mỏng manh, nhìn ra phố mà chẳng có chút ý niệm gì về thời gian...
Em vẫn hay nhìn ngày trôi đi qua màu của nắng…
Khi nắng hồng trong trẻo gõ nhẹ lên ô cửa, em vẫn còn trong cơn ngái ngủ. À, thì ra bình minh đã thức dậy trước em rồi.
Chải xong những lọn tóc rối bời, nắng đã kịp vàng tươi. Em hối hả hòa vào dòng người tấp nập để bắt đầu một ngày như bao ngày khác.
Trưa Hà Nội, nắng không đỏ rực như Sài Gòn nhưng cũng đủ để em nheo mắt ngắm nhìn theo những kỉ niệm xanh trên tán lá…
Và em sẽ trở về nhà khi nắng nhuốm màu tím của buổi lam chiều. Không khói không sương nhưng mênh mang trong mắt em…
Vậy mà giờ đây, chỉ có những hạt mưa thi nhau rơi xuống. Tựa đầu vào khung cửa sổ, em hỏi lòng vì sao lại mưa bay. Ừ, vẫn biết đó là cuộc hành trình của những giọt nước… Về với biển sâu thăm thẳm để giấu vào lòng biển chút vị mặn của đời, rồi khi tâm hồn đã nhẹ nhõm thì lại bay lên với trời xanh bao la. Lang thang cùng gió cùng mây, góp nhặt những vui buồn qua ngày dài tháng rộng, khi lòng trĩu nặng lại buông rơi…
Em biết thế, nhưng em vẫn hỏi…
Ngày em đến với mảnh đất này, nắng đẹp như tơ giăng giăng trên con đường lá me xào xạc. Em ngồi trên chiếc xe bus số 26, thấy lá me lùa qua ô cửa kính, em cũng áp bàn tay của mình lên cửa nhưng chẳng thể nào chạm vào những chiếc lá xanh mơn man. Chỉ là lướt qua nhau, thế thôi…
Chiếc xe thả em xuống ở trạm dừng cạnh một khu chung cư nhỏ khi nắng đang tan dần. Con đường tắt đi ngang qua khu chung cư ấy có những chiếc lá mục rải thành một tấm thảm của mùa thu. Em vừa đi vừa nhìn xuống những bước chân mình đang đạp lên lá nghe khô khốc. Biết là vô tình nhưng em chẳng thể làm khác được. Chợt ai đó vỗ nhẹ trên vai em. Ngước mắt lên, em thấy một trời sao đang rơi...
Không phải là ngôi sao năm cánh đâu, nếu nó hoàn hảo như vậy thì nó đã sáng lấp lánh trên bầu trời rồi. Sao của em chỉ có hai cánh mỏng tang như hai chiếc lá nên phải nhờ gió cuốn đi. Bạn bảo em đó là trái chò, hay còn gọi là trái dầu, nhưng em thích gọi nó là những trái sao xoay. Là sao của riêng em, dẫu không tỏa sáng lung linh nhưng đã đánh thức niềm tin trong em dậy. Khi em cúi mặt bước đi, những trái sao đã khiến em phải ngước nhìn lên…
Ừ, nhìn lên để thấy phố đã bắt đầu thắp những ngọn đèn vàng, ngày khép lại nhưng chỉ là mở đầu cho một cuộc sống về đêm đầy sôi động. Hà Nội là thế, chẳng khi nào ngủ ngoan. Không như miền quê bình lặng của em, có lẽ giờ này đã quàng trên vai một chiếc khăn len ấm áp…Em buồn, nhưng em không giận Hà Nội. Đôi chân ở trọ đâu có quyền đòi cho mình một mái nhà bình an để được chở che. À, nhưng em vẫn có những trái sao để làm bạn kia mà. Em tin rằng khi một trái sao rơi xuống, một điều ước trên thế gian này vừa trở thành hiện thực. Một ngày nào đó, em cũng sẽ ước…
Một điều ước cho riêng em… Hà Nội đừng bao giờ mưa nhé. Em chẳng biết tìm đâu một mái hiên vắng để che vai gầy, em chẳng biết tìm đâu một chiếc khăn tay để lau những lọn tóc ướt, em chẳng biết tìm đâu một đốm lửa hồng để hong khô màu áo trắng tinh khôi…
Thế mà hôm nay Hà Nội lại mưa rồi… Ừ, những trái sao đã trốn đâu mất rồi, thảo nào mà điều ước của em còn dang dở. Nhưng em vẫn nhớ đã từng hứa với mình rằng không bao giờ cúi mặt xuống kể cả khi lòng trĩu nặng. Như hôm nào, trái sao khẽ đập lên vai em làm tâm hồn em tỉnh thức, giờ đây em lại ngước mắt lên, nhìn đăm đăm vào bầu trời dẫu nó chỉ một màu xám xịt. Nhưng em tin sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Thế nên em vẫn lặng lẽ bên khung cửa và đợi chờ. Chờ những giọt nước đi hết nửa chặng đường của nó để ngấm vào lòng đất rộng, để ra với biển bao la, để trả lại cho em một khoảng không lung linh màu nắng ấm. Biết đâu khi nắng về sau màn mưa trắng xóa, Hà Nội lại trả nợ cho em một mảnh cầu vồng...
Có thể Hà Nội sẽ giận em vì nỡ ghét cái không khí lạnh lẽo, u ám này, nhưng trái tim em bé nhỏ lắm, chẳng thể nào chứa đựng được hết thành phố quá rộng lớn này. Hãy cho em yêu vòm lá me xanh vì tay em mong một lần được chạm, cho em yêu những trái sao xoay vì niềm tin của em cần được đánh thức, và cho em yêu hạt nắng vàng ươm vì lòng em đang thấy lạnh…
Nên em sẽ đứng dưới mưa chờ nắng về sưởi ấm. Em sẽ không che một chiếc ô xanh đỏ sặc sỡ sắc màu đâu, chỉ cần một chiếc ô trong suốt mà thôi. Trong suốt nhưng mưa chẳng thể nào chạm vào vai em, và trong suốt để nắng vẫn nhận ra em luôn đứng đó. Nắng sẽ hiểu rằng em vẫn đợi chờ phía sau những cơn mưa…
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc xin vui lòng gửi về địa chỉ email: doisong@doisongphapluat |
Chuyển thể theo Blog tầm tay