(ĐSPL) - Năm 17 tuổi gặp anh chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên và cô đã tự hợp thức hóa cái cớ đó thành định mệnh không có thật.
Lần đầu Trâm gặp Việt trong chuyến bay sang Singapore du học năm cô 17 tuổi, sau khi chia tay bố mẹ nước mắt ngắn dài và nhận được chiếc khăn tay kẻ ô nam tính từ người con trai ngồi ghế bên cạnh. Năm đó Trâm mới chỉ là cô nữ sinh mới lớn nhút nhát và chưa trải sự đời, nhưng cô lại nhớ như in nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng thông minh của chàng trai trẻ.
Những tưởng chỉ là một sự tình cờ, cho đến 8 năm sau Trâm lại ngồi gần anh trong chuyến bay đêm về nước từ New York xa xôi, người thanh niên năm nào đã trở thành một người đàn ông rắn rỏi mạnh mẽ, hai người cười nói thân thiết suốt chuyến bay. Khi máy bay từ từ hạ cánh trượt dài trên đường bay, trái tim Trâm trùng xuống bởi sự hụt hẫng vô hình.
Trâm tin rằng gặp Việt chính là định mệnh. |
Thế rồi cơ duyên giúp họ gặp lại, lần thứ 3 gặp Việt trong một buổi hội thảo truyền thông tổ chức ở khách sạn 5 sao sang trọng. Sự lịch lãm và thành đạt của anh đã hoàn toàn đốn gục trái tim Trâm, cô đã tin sự gặp mặt này là định mệnh. Vào thời điểm đó Việt đang có bạn gái và họ chuẩn bị đính hôn, sự háo thắng và dạn dĩ khiến Trâm quyết “đánh đồn có địch”, bởi trong mắt cô đối thủ của mình không hề có sự nổi trội nào. Với chiều cao 1,67m cùng thân hình đồng hồ cát với những đường gồ ghề nóng bỏng cộng bề dày tình trường tôi luyện trong những năm tháng xa nhà, Trâm tự tin Việt sẽ không thoát khỏi cô.
Từ sự quen biết trong công việc, những dự án kết hợp giữa hai công ty, bằng cả vẻ bề ngoài và cả kinh nghiệm chuyên môn của mình, Trâm nhận được rất nhiều sự tin tưởng của đồng nghiệp, tuy nhiên phụ nữ nhìn cô nhiều phần ái ngại bởi cô như ngọn lửa nóng bỏng có thể thiêu đốt bất cứ người đàn ông nào.
Trâm xây dựng kế hoạch tấn công Việt từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Ban đầu Trâm tiếp cận Việt với tư cách một cộng sự, một người bạn hợp gu anh về cả học thức và sở thích, cô quen thân với các đồng nghiệp của anh, cô thường có mặt trong các buổi liên hoan của công ty anh. Cô tặng quà cho mẹ anh và hỗ trợ anh nhiệt tình trong công việc. Việt là một người đàn ông từng trải, anh đã quá quen với việc phụ nữ thèm muốn mình, anh không từ chối cũng không nồng nhiệt, anh và cô cứ chơi trò vờn bắt của hai kẻ trưởng thành.
Trâm cũng rất say mê với trò chơi tình ái mà cả Việt và cô đều hướng tới, cô thích sự xa cách và chống cự của đàn ông, nhưng chính sự nửa hờ hững nửa nồng nhiệt của Việt khiến Trâm hiểu anh ta cũng đã chú ý đến mình. Trâm chuyển cấp độ, cô ve vãn lả lơi với anh dù rất tế nhị đủ để riêng anh và cô biết. Một vài sự động chạm nhẹ nhàng, một vài cái hôn phớt đủ làm cả hai si mê, nhưng người danh chính ngôn thuật xuất hiện bên cạnh Việt trong mọi bữa tiệc vẫn không phải là cô, dù đôi lúc cô vẫn sánh bước bên anh trong các bữa tiệc tiếp đối tác như một người bạn thân.
Sự tiếp xúc ngày một lớn dần, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, suy nghĩ mang tính chất chiếm hữu ban đầu dần phai nhạt, Trâm thực sự đã ngưỡng mộ và si mê Việt nhiều hơn. Cực chẳng đã trong một lần say rượu, Trâm tuyên bố mình sẽ theo đuổi Việt, tối hôm đó trước cửa khu vệ sinh, cô hôn anh dưới sự chứng kiến của bạn gái anh. Trâm hả hê khi anh không hề có hành động từ chối nào, anh ôm ghì cô say đắm trong hơi thở hổn hển.
Còn người yêu anh, cô ấy không hề tỏ ra bực tức hay ghen tuông, cô ta đến chỉnh lại cổ áo cho anh và nói chia tay. Một tháng sau Trâm nghe tin cô ta phải cấp cứu trong bệnh viện do sảy thai mất máu quá nhiều, đứa con cô ấy mang là của Việt nhưng cô gái ấy không hề liên lạc than vãn hay trách cứ anh một lời. Trâm bị sốc, cô không tin người phụ nữ có phần nóng nảy và chua ngoa như cô ta lại buông tha anh dễ dàng đến vậy.
Trâm nhận ra thứ tình cảm không xuất phát từ sự chân thành sẽ mãi mãi chỉ là một trò vui không có hồi kết. |
Lẽ dĩ nhiên không còn đám cưới nào, vị hôn phu cũ không thèm nhìn mặt anh lần nữa, cô và anh lao vào nhau trong những màn hoan ái đầy si mê, cô những tưởng bản thân mình được lấp đầy về cả thể xác về tinh thần khi anh đã thuộc về cô dù là trong các mối quan hệ xã hội hay với gia đình anh. Nhưng sự thật trái tim cô thấy hụt hẫng, Việt mua cho cô những món đồ xa xỉ, anh đưa cô đi du lịch đến những nơi xa hoa… anh rất giống những người đàn ông giàu có cô đã từng yêu và cặp kè trong suốt những năm tháng du học. Anh chưa từng làm cô cảm động bằng những hành động nhỏ nhặt nhất, bởi với cô những thứ không đến từ vật chất mới thực sự xuất phát từ sự chân thành, còn anh và cô thì đều thiếu điều đó. 30 tuổi, Việt như một chú ngựa hoang, anh chưa hề muốn dừng chân.
2 năm sau tình cờ Trâm gặp lại “tình địch cũ” trong siêu thị với chiếc bụng đã hơi nhô ra đi bên chồng. Cô ta nói Trâm và cô ta ban đầu đều tưởng mình là thợ săn còn Việt là con mồi, nhưng không phải như vậy. Cô ta, Trâm hay những người đến trước đều chỉ là những con mồi còn Việt mới là gã thợ săn thực sự, anh ta luôn khiến cho phụ nữ cam tâm tình nguyện chết dưới móng vuốt của mình, đến khi con mồi ấy không còn chút sức lực nào anh ấy sẽ để họ đi.
2 năm qua, Trâm bên Việt và bên cả những người phụ nữ sẵn sang lao vào anh, cô mệt mỏi vì sự tranh giành chỉ để sở hữu anh. Cùng lúc ấy Trâm biết Việt lại đang dập dìu với một nữ thư ký trẻ của công ty đối tác, cô đề nghị chia tay. Trâm nhận ra thứ tình cảm không xuất phát từ sự chân thành sẽ mãi mãi chỉ là một trò vui không có hồi kết. Từ năm 17 tuổi gặp anh chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên và cô đã tự hợp thức hóa cái cớ đó thành định mệnh không có thật.
HẠNH MAI
Cô gái nhường người yêu cho bạn thân