Quá mong manh, mong manh tới độ dễ tan biến như cái hậu của "Mỹ nhân kế". Và rồi, cô lại lặng lẽ nép mình chờ đợi một cơ hội khác. Với "Để Hội tính", biết đâu việc chỉ phải hơn thua mỗi mình chị Hội thay vì dàn mỹ nữ chân dài ngời ngời kia sẽ làm câu chuyện của Diễm My khác đi, từ đây...
Tôi lấp lửng giữa gợi cảm & kín đáo
- Chào Diễm My! Thời gian gần đây ai cũng nói trông bạn ăn mặc đẹp hơn xưa nhiều đấy!
- Đúng là trước đây tôi không biết ăn mặc cho lắm, nhập nhằng giữa sự gợi cảm và sự kín đáo. Sắp tới tôi sẽ làm việc với hai người chuyên về thời trang để định hướng cho mình một phong cách rõ ràng.
- Có vẻ như chị không tin vào gu thẩm mỹ của mình cho lắm?
- Không, tôi không tin, bởi vì tôi chưa tiếp xúc với thời trang nhiều nên tôi không đủ chất liệu để hình thành được cái gu ăn mặc. Nói thiệt là trước giờ đồ đạc của tôi toàn do mẹ may cho thôi, tới khoảng nửa năm nay tôi mới bắt đầu đi shopping và có những trải nghiệm với quần áo. Hồi xưa nhìn cái gì lấp la lấp lánh là mình rất thích, giờ khác rồi.
- Chị có chạnh lòng không khi nhiều người cho rằng nhờ bạn trai giàu có nên chị mới sành điệu hơn xưa?
- Tôi thấy vui hơn là chạnh lòng. Thẳng thắn mà nói, phụ nữ nào cũng muốn tìm được cho mình một người bạn trai hay một người chồng vững vàng về mặt kinh tế, đặc biệt là người làm nghệ thuật để nhẹ bớt gánh nặng mà tập trung cảm xúc cho công việc, bởi nghệ sĩ thì không thể cứ tính toán chi li được. Tôi không ngại nói, bạn trai là người ảnh hưởng đến gu thẩm mỹ của tôi. Trước kia tôi không bao giờ dám chi tiền mua một món đồ mắc tiền, nhưng từ món đồ đầu tiên anh ấy mua tặng, tôi cảm thấy nếu món đồ có thể giúp bản thân mình đẹp hơn thì tại sao mình không tự thưởng cho mình bằng chính công sức lao động mà mình đã bỏ ra.
- “Người đẹp vì lụa…”, câu nói không bao giờ sai nhỉ, nhất là trong showbiz này. Khoác lên người những bộ cánh hàng hiệu, chị thấy giá trị của mình tăng lên chứ?
- Giá trị mình tăng lên không phải vì mình mặc một bộ cánh đẹp hơn mà là vì mình biết chăm sóc cho bản thân mình hơn. Nói về vấn đề ăn mặc đi, trước đây tôi không bao giờ dám chi tiêu thoải mái, nghĩ đến việc mua một chiếc váy đắt tiền là lại xót ruột, cứ tự nhủ là, à, chiếc váy đó mình tự đi mua vải về cho mẹ may cũng được, nhưng đó là câu chuyện khi mình chưa có những trải nghiệm thời trang.
Mình không hề biết rằng hai chiếc váy ấy thoạt nhìn thì tưởng giống nhau song thực chất nó hoàn toàn khác biệt, cắt cúp, đường may, màu sắc… không phải tự nhiên mà món hàng kia lại mắc tiền hơn món hàng này. Bạn trai tôi mạnh tay trong chuyện chi, tôi không phủ nhận, nên nếu người ta có nói tôi sành điệu nhờ bạn trai cũng đúng thôi, không có gì phải chạnh lòng cả.
- Người yêu hiện tại còn đóng vài trò nào khác trong cuộc sống của chị không?
- Tôi cảm thấy may mắn khi anh ấy không những ủng hộ mà còn thúc đẩy tôi trong công việc nghệ thuật. Có những thời điểm tôi lười biếng và mệt mỏi, chẳng muốn làm gì, chẳng muốn đi đâu, anh đã kêu tôi đứng dậy để tiếp tục công việc. Tôi đi tập Bước nhảy Hoàn vũ, anh cũng đến sân tập cổ vũ tôi. Thậm chí, anh chính là người đi tìm ê kíp quản lý cho tôi luôn.
- Nghệ sĩ hay có xu hướng che giấu người yêu để tránh bị soi mói, còn chị thì không ngại công khai… chị can đảm thật!
- Đây là người đầu tiên tôi không ngại công khai, mà anh ấy hoàn toàn không đòi hỏi gì cả, chỉ là tự tôi muốn làm anh ấy cảm thấy tin tưởng vào tình yêu này. Thật ra nhiều người nói showbiz phức tạp, nhất là chuyện yêu đương, tệ hơn là còn có những người tốt bị gạ tình, tôi thấy tất cả đều do thái độ của mình thôi. Nhào vô một người không đâu làm gì, đến khi vỡ lỡ ra thì quay sang cấu xé lẫn nhau. Mặc dù tôi trông hơi yếu đuối, nhưng tôi nghĩ bản thân mình đủ nhạy cảm để khi tiếp xúc với một người, mình có thể nắm bắt phần nào về người đó, đánh hơi có gì không hay là tôi lập tức tránh xa liền.
- Nói về showbiz, chị nghĩ mình đang đứng ở đâu trong showbiz này? Thứ lỗi nhé, cá nhân tôi nhìn nhận, mọi thứ ở chị chỉ đang lưng lửng, không phải kiểu hot girl lắm scandal, nhưng cũng không thuộc hàng diễn viên quá tài năng…
- Tôi nhận ra điều chị nói đấy chứ. Tôi đã lấp lửng với chính mình trong một thời gian quá dài, ví dụ chuyện hình tượng đi, gợi cảm cũng không, trong sáng cũng không… Còn trong diễn xuất, tôi nghĩ mãi đến bây giờ mình mới chín chắn hơn một chút, vì mỗi lần đi casting là tôi hiểu rõ nhất khả năng của mình tới đâu và sự tập trung mình dành cho nhân vật ở mức nào. Tôi chờ đợi được làm một phim hay với một ê kíp tầm cỡ như Charlie Nguyễn, Victor Vũ... thì mới mong trưởng thành hơn, giống như ca sĩ cần một bài hit để bắt đầu sự nghiệp vậy.
- Tức là thời điểm này, chị đã xác định mục tiêu của mình?
- Tôi muốn vươn lên vị trí cao hơn, một diễn viên hạng A.
- Thế thì, “Để Hội tính” sắp tới đúng là một bệ đỡ quá tốt cho chị rồi!
- Nó chính là bệ đỡ, và cộng thêm sự quyết tâm của mình nữa. Đến một lúc mình phải chuyên tâm vô công việc. Tôi biết mính là kiểu người thiếu sự chuyên tâm.
- Để đạt được tham vọng diễn viên hạng A, chị nghĩ mình cần những gì?
- Tài năng, sự tập trung và thời điểm thích hợp. Với diễn viên, đó là khi khả năng của mình bước tới giai đoạn chín muồi mà gặp được một đạo diễn có thể đưa mình đến vai diễn làm người khác ấn tượng.
- Nhưng tôi cảm giác là, thật đáng buồn, từ lâu rồi tài năng vốn không còn là thứ công chúng quan tâm hàng đầu nữa… Chị thấy sao?
- Ý chị là phải cần chiêu trò à? Tôi quan điểm thế này, nếu tài năng mình giới hạn thì mình sẽ chuyển sang công việc khác chứ mình không cầu lụy chiêu trò làm gì. Vì sau một thời gian ngắn huy hoàng, rốt cuộc mình cũng sẽ trở về vị trí cũ của mình, như vậy trông rất đáng thương. Nói về chuyện kiếm tiền nhé, có những người xuất hiện trên báo dày đặc nhưng họ có thể kiếm tiền được không, hay chỉ một vài nhãn hàng nhạy cảm mời họ? Những quảng cáo chính thống chỉ chọn những người hoạt động nghiêm túc. Khó sống lắm nếu cứ đi theo con đường đó hoài.
Tôi là người không sống cho những khoảnh khắc
- Hình như, chị thuộc tuýp người khá rụt rè thì phải?
- Tôi hơi nhút nhát và tôi đang cố gắng khắc phục điều đó. Tôi tham gia nghệ thuật từ rất lâu và cũng có nhiều mối quan hệ, nhưng hầu như tôi không biết sử dụng những mối quan hệ ấy như thế nào, cứ làm xong công việc là trở về nhà liền. Ngày xưa lúc nào tôi cũng bị căng thẳng vì tâm lý muốn nắm bắt, cái gì cũng muốn nên cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Tôi thường suy nghĩ về quá khứ và tương lai nhiều hơn sống cho hiện tại. Bây giờ mọi thứ đã dễ dàng hơn rồi, tôi đã cố gắng tập hài lòng hơn.
- Có phải do chị đòi hỏi quá nhiều ở bản thân mình?
- Tôi luôn vậy. Tham gia nghệ thuật từ nhỏ nên ai cũng ngạc nhiên sao tôi không thi sân khấu điện ảnh hay cái gì liên quan mà lại đi học kinh doanh. Tôi là con một, nhà chỉ có mẹ và tôi, tôi muốn cuộc sống mình phải có niềm đam mê và thăng hoa cảm xúc, nhưng đồng thời tôi cũng muốn cuộc sống mình ổn định. Tốt nghiệp đại học xong tôi mới dễ thở hơn một tí, lại gặp được người yêu tốt nên tôi cũng đã bớt căng thẳng với cuộc sống nhiều rồi.
- Thật lòng nhé, chị có nghĩ là mình đang thực sự hưởng thụ cuộc sống không khi mà theo lời chị nói, gần như mọi thay đổi trong cuộc sống đều do ảnh hưởng của bạn trai mình?
- Tôi là một người dễ bị tác động, bồng bột và chưa đủ chững chạc. Bao giờ cũng vậy, quyết định của tôi luôn phụ thuộc vào bên ngoài nhiều hơn là bản thân mình. Mẹ một ý, bạn một ý…, nhiều ý kiến quá dễ làm tôi bối rối, nhưng con người của tôi lại luôn cần thiết hỗ trợ và điểm tựa. Bản thân mình độc lập kiếm tiền đó, tuy nhiên trong cái sự độc lập vẫn có sự phụ thuộc.
Xét về mặt công việc, tôi đã có những thay đổi tích cực. Trước kia, tôi rất khó thể hiện một vai diễn, cứ phải gồng mình lên, một thứ gì đó trông khá giả tạo khi nó không phải là mình và mình cũng không phải là nó. Giờ khác, sau một vài trải nghiệm cuộc sống, mình đã có kinh nghiệm hơn nên mình đã bước vào nhân vật một cách nhẹ nhàng, và diễn xuất cũng tự nhiên.
- Nghĩa là, chị độc lập tài chính và lệ thuộc cảm xúc à?
- Mẹ tôi là một kiểu người phụ thuộc, dù bà chăm sóc con cái rất giỏi. Hồi gia đình còn đầy đủ, bố là điểm tựa của mẹ. Họ ly dị xong, bố không còn sống chung nữa thì đến lượt tôi. Mẹ ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi từ sáng tới chiều, nhiều lúc làm việc căng thẳng, thật sự tôi khá là mệt mỏi. Thời gian của tôi không bao giờ là đủ cho mẹ, bà luôn phàn nàn “mẹ luôn ở trong bốn bức tường”, lúc đấy tôi chỉ nghĩ là căn nhà này không tốt nên tôi cố gắng tích cóp tiền mua một căn hộ tốt hơn.
Đến khi chuyển qua nhà mới thì mẹ nói với tôi rằng, giống như tôi cho bà ở trong cái nhà tù cao cấp vậy. Nghe rất buồn cười phải không, mẹ tôi là vậy, và tôi cũng bị ảnh hưởng từ bà ít nhiều. Mặc dù mười chín tuổi mới có mối tình đầu, nhưng từ đó tới nay tôi chưa bao giờ có ai bên cạnh. Với người đàn ông hiện tại, tôi yêu anh ấy nhiều. Mỗi lần giận hờn chia tay, tôi cảm thấy rất trống trải và tụt cảm xúc.
- Chị từng trải qua cảm giác không được “sống” đúng nghĩa vì những áp lực đời thường chưa?
- Tôi chưa từng thực sự thoải mái, vì đã từng trải qua một giai đoạn khó khăn trong cuộc sống từ khi không nhận hỗ trợ từ bố nữa. Lúc nào trong đầu mình cũng lo lắng mình có mua được thứ đó không, mình có đến được nơi đó không, mình có làm tốt mọi thứ không… Cuộc sống phụ thuộc vào nhiều yếu tố, kinh tế, gia đình, công việc… Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu kinh tế tốt hơn thì có khi mình không phải cật lực như hiện tại, và mình có thể bỏ qua những vai diễn mà mình chưa thực sự thích thú, ngoài thời gian dành cho người thân mình còn có thời gian dành cho bản thân.
Ngẫm lại thấy hơi buồn, tôi là người không sống cho khoảnh khắc, và cũng không sống cho chính mình.
- Cám ơn Diễm My về cuộc trò chuyện!