Vợ tôi trơ tráo thừa nhận mình ngoại tình và cho rằng lỗi do tôi bởi "đến chuyện đó mà cũng làm không xong thì còn trách ai?"
Tôi đã đập vào mặt Mẫn vì hắn dám nói: "Ông không mau mau đi xét nghiệm đi, coi chừng bao nhiêu năm nay nuôi con tu hú mà tưởng con mình". Nếu không có mọi người can ngăn thì tôi thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào bởi đó chính là giọt nước đã làm tràn cái ly uất ức trong lòng tôi bấy lâu nay.
Trong khi mọi người can ngăn thì Mẫn cứ ỷ thế là bạn thân của tôi nên vẫn oang oang kể tội Ngọc Sương. Hắn nói cho tới khi tôi không nhịn được, vớ chai bia vung lên. "Bốp". Mẫn không kịp né nên lãnh đủ. Giờ hắn vẫn nằm bệnh viện, còn tôi thì đang bị đình chỉ công tác để viết kiểm điểm.
Vợ tôi ngoại tình. Điều đó là một nhát dao trí mạng đối với tôi và hai đứa nhỏ. Trước nay tôi nghe phong thanh nhưng cố gạt đi với suy nghĩ ngày trước Ngọc Sương đã không chọn anh ta thì có lý gì bây giờ lại quay về? Chẳng qua là người ta thấy gia đình tôi hạnh phúc nên ghen ăn, tức ở mà thôi.
Nhưng rồi cũng có người làm việc đó thay tôi. Họ quay phim, chụp hình vợ tôi với gã nọ. Mới đầu tôi còn nghĩ đó là ảnh gán ghép và bán tín, bán nghi mang nhờ người có chuyên môn thẩm định. Họ nói ảnh thật. Tôi gọi điện thoại cho người đàn ông hay báo tin cho mình: "Anh là ai?".
Ông ta bảo điều đó không quan trọng và yêu cầu tôi về dạy vợ mình lại, là phụ nữ thì đừng làm cho một người phụ nữ khác và những đứa trẻ vô tội phải đau khổ. Ông ta còn nói, nếu tôi không dạy được vợ thì anh ta sẽ thông báo chuyện này "cho cả thành phố Tam Kỳ biết".
Tôi làm sao mà "dạy" được Ngọc Sương bởi chính miệng nàng thừa nhận chuyện ngoại tình? "Anh coi lại mình đi. Anh đã làm hết trách nhiệm của một người chồng hay chưa? Đến chuyện đó mà cũng làm không xong thì còn trách ai? Anh đừng có nói tôi tính toán hơn thiệt. Đúng, tôi tính toán bởi tôi làm công tác tài chính kế hoạch mà"- Ngọc Sương vênh mặt. Tôi thật sự không ngờ vợ mình lại trơ tráo như vậy. Việc tôi cãi lời người lớn, lấy phải người vợ quá ham muốn nhục dục đã dẫn đến hậu quả này đây!
Ông ta có lý nhưng tôi cũng có lý. Tôi nói vợ tôi không nghe. Tôi khiếu nại, lãnh đạo không xử. Vậy thì tôi phải tự xử chứ chẳng cần nhờ đến ai. Tôi sẽ gởi tất cả hình ảnh của đôi gian phu, dâm phụ đến lãnh đạo cao nhất có thể để đòi công lý cho mình. Nếu lãnh đạo không xử lý thỏa đáng thì chính tay tôi sẽ xử hắn. Một cú đụng xe hay một cái gì đại loại như thế có thể sẽ xảy ra. Sau đó thì...
Trong những ngày ngồi nhà viết kiểm điểm, tôi đã nghĩ như thế. Nhưng rồi khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, tôi lại mềm lòng. Tôi cũng nghĩ tới người phụ nữ kia và hai đứa con của chị. Dù sao thì gã khốn đó cũng là một người chồng, người cha trong gia đình. Và dù có đau khổ cách mấy thì chắc chị cũng không mong cho gã phải chết.
Tôi phải làm sao để rút "lưỡi dao" mà vợ tôi đã cắm vào tim mình nhưng không làm nó chảy máu?