Ngày anh dắt người phụ nữ khác về nhà và tuyên bố ly dị, chị đã đau đớn đến dường nào. Chị không ngờ rằng chỉ trong một tháng ngắn ngủi anh đi công tác nước ngoài mà đã phản bội chị.
Anh và chị đến với nhau bằng tình yêu, sự chia sẻ sau những ngày tháng yêu nhau. Anh yêu và thương chị vô cùng. Còn chị cũng cảm thấy mình may mắn khi có người đàn ông như anh bên cạnh.
Hơn 1 năm kết hôn, chị và anh vẫn hạnh phúc như ngày mới cưới. Mỗi tối hai vợ chồng vẫn vui vẻ, cười đùa rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Cuộc sống có lẽ như thế nếu như sức khỏe anh không bị những cơn đau của căn bệnh dạ dày hành hạ. Chị thương anh vì phải uống thuốc thường xuyên.
Đêm ấy, nằm xoa bụng cho anh đỡ đau, chị thấy anh ghé sát tai nói những lời sến sẫm về hạnh phúc và khổ đau của người đàn ông và người phụ nữ. Chị cười hiền tâm sự cùng anh, còn anh lặng lẽ kết thúc câu chuyện bằng câu nói “Ngoài cha mẹ, hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là có thể cho người mình yêu một cuộc đời hạnh phúc, còn nỗi đau lớn nhất là không thể bên cạnh người mình yêu thương.”. Lúc chị ngây người nhìn anh thì cũng là lúc trong màn đêm ấy, nước mắt anh lăn dài.
Ít ngày sau đó, anh bảo đi công tác nước ngoài. Chị ở nhà một mình buồn lắm, cho đến ngày tròn tháng, anh trở về nhà với khuôn mặt khác lạ. Anh bước vào nhà cùng một cô gái xinh đẹp khiến chị ngỡ ngàng. Chị cứ ngỡ đấy là đồng nghiệp của anh cho đến khi chính miệng anh cất tiếng bảo rằng, đấy là người anh cần còn chị anh đã hết yêu rồi.
Chị nghe như sét đánh ngang tai, gục ngã nước mắt lăn dài không ngừng nhìn anh tìm sự giải thích. Còn anh ngăn những tiếng nấc cố nói thành câu “chúng ta chia tay đi”, “chúng ta ly dị đi. Cô ấy mới là người tôi tìm”.
Ảnh minh họa |
Trái tim chị vỡ vụn, chị không thể tin được nhưng đứng trước sự lạnh lùng đầy nghiêm túc của anh, chị lặng lẽ thu dọn quần áo, nước mắt chực rơi dài trên má. Anh nhìn theo bóng chị mà trái tim rỉ đau, cô gái xinh đẹp bên cạnh vẫn đứng yên. Chị kéo valy đi ra khỏi nhà, rời khỏi nơi đau thương mà 1 tháng trước đó chị còn trông ngóng anh về.
Chị đi rồi, anh mới ngã gục khóc thành tiếng. Hóa ra, căn bệnh dạ dày của anh đã chuyển thành ung thư giai đoạn cuối, cô gái xinh đẹp kia chính là bác sĩ điều trị của anh. Vì không muốn nhìn thấy chị đau khổ, thấy nước mắt chị rơi, anh đã nhờ bác sĩ đóng làm người thứ 3. Anh muốn một lần dứt tình khiến chị ra đi mãi mãi. Ít ngày sau đó, anh và chị hoàn thành thủ tục ly hôn.
Những ngày cuối đời, anh một mình vật vã trên giường bệnh. Câu nói cuối cùng của chị trước khi rời khỏi nhà ngày hôm ấy anh vẫn nhớ như in “Anh hãy cố gắng uống thuốc dạ dày đúng giờ”.
Những ngày cuối cùng khi bệnh tật sắp quật ngã anh, bác sĩ hỏi anh vì nguyện vọng cuối cùng. Anh mệt nhọc muốn được gặp chị nhưng chị đã không còn ở thành phố này nữa. Ngày anh ra đi, vẫn chỉ có một mình.
10 năm sau đó, chị giờ đây đã có gia đình mới với đứa con nhỏ. Rời khỏi thành phố đủ yêu và hận có bóng hình anh, chị quay lại sau 10 và muốn tìm hiểu những chuyện của ngày xưa. Tìm hiểu sự phản bội chớp nhoáng của anh và rồi chị đau đớn khi biết ra sự thật.
Ngày đến gặp cô bác sĩ xinh đẹp ngày ấy, chị nghẹn ngào. Cô ấy đưa chị đến ngôi nhà lạnh lẽo mà 10 năm nay anh sống ở đó. Ngôi mộ khắc tên anh và có hình ảnh của anh, chị lặng người không dám tin.
Hóa ra ngày ấy, sau khi nhận được giấy nhập viện, biết căn bệnh của anh là không thể chữa khỏi, không muốn vì bệnh tình của anh mà liên lụy đến chị, không muốn chị phải khổ, và ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai sau này của chị, anh đã quyết định một mình chịu đựng hết.
Có lẽ đến lúc này chị mới hiểu được câu nói ngày ấy của anh “Hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là có thể cho người mình yêu một cuội đời hạnh phúc, còn nỗi đau lớn nhất là không thể bên cạnh người mình yêu thương.”