(ĐSPL) – Chị khóc như mưa, nghĩ trời không cho vợ chồng chị một con đường sống nên chị quyết định chết đi cho xong một kiếp người. Nghĩ thế nào, chị làm thế đó. Sáng hôm đó chị lên núi tìm lá ngón (một loài lá độc chỉ có ở miền núi) về giã nước cho cả nhà uống.
Anh H lấy chị L từ đôi bàn tay trắng. Cùng nhau chắt chiu xây dựng sự nghiệp tới nay, anh chị đã có 2 đứa con trai. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với gia đình bé nhỏ nhưng tới một ngày anh bị vướng vào vòng lao lý chỉ vì bị quy tội ăn trộm1 con bò của nhà trong thôn.
Biết chồng bị kết án 5 năm tù chị L tưởng như ngất đi. Cũng từ hôm đó, hàng xóm láng giềng không ai dám tiếp xúc với nhà chị. Hai đứa con lên lớp cũng bị bạn bè trêu chọc, thậm chí thằng con cả còn bị bạn bè đánh cho sưng môi, tay chân đầy vết xước chạy về ôm lấy mẹ “Mẹ ơi, chúng nó gọi con là con của thằng ăn trộm bò, mẹ à! Chúng còn đánh chửi con bảo rằng cẩn thận không nó lấy hết sách vở”.
Không những thế, hễ trong lớp mất đồ là chúng nó cứ quy cho các con của chị. Đến cả hàng xóm cũng chửi rủa chị hễ mất con gà, con ngan "chúng mày có thói trộm vặt, nếu động vào gà vịt nhà bà bà chém", "bà nói cho mà nghe cái đồ ăn trộm kia",...
Bao đêm chị khóc vì tai bay vạ gió không biết từ đâu đưa tới nhà mình. Chị không ngờ cuộc sống của mình rồi cũng có lúc như thế. Nhưng vì thương chồng, thương các con mà chị cố gắng nín náu sống qua ngày. Để đủ tiền cho con ăn học, chị ngoài hái măng, kiếm củi còn đi làm thuê làm mướn.
Cứ thế 3 mẹ con dựa vào nhau, rảnh rỗi chị lại kể chuyện cho con nghe. Chị cũng không quên dặn dò chúng cố gắng, sống tốt rồi bạn bè sẽ thương yêu chúng như ngày nào. “Nếu bạn có trêu cũng đừng đánh lại bạn con nhé! Con cứ im lặng đi về. Chúng có đánh con cũng im, đừng nói lời nào”, chị nức nở dặn con trong lòng đau như cắt.
Thấm thoắt 5 năm trôi qua chồng chị cũng trở về với mái ấm xưa. Anh H sau bao ngày tháng ở tù về già đi trông thấy. Nhìn thấy vợ con, anh vui như được sống lại. Hai vợ chồng thủ thỉ tỉ tê sau bao ngày xa cách. Những giọt nước mắt anh rơi khi biết vợ con vì mình mà chịu bao tủi nhục.
Anh bỏ nghề đi buôn bò, chuyển sang phụ hồ cùng bạn bè. Tuy khổ cực nhưng với quyết tâm nuôi sống gia đình, bù đắp ngày tháng xa cách khiến anh H quên đi tất cả. Nhưng sự đời đâu phải như con người nghĩ. Anh H muốn sống tử tế lương thiện cũng chẳng được. Bởi trong số bạn bè cùng tổ thợ với anh có C, một tên hung hăng láo xược. Hắn biết anh mới ở tù về nên thường nói lời mỉa mai, khó nghe. Cơ bản hắn chỉ muốn gây sự thử độ cứng của anh. Bao phen anh nín nhịn, nhưng có lẽ anh càng hiện C càng quá đáng. C không ngớt nói lời nhục mạ “Mày là thằng đi tù”, “Mày là thằng ăn trộm”,…
Đi làm được 6 tháng, anh H lại bị mọi người trong tổ thợ nghi là ăn cắp vật tư của công trình. Anh giải thích đủ mọi lý lẽ, nhưng chẳng ai tin anh cả. Chỉ là lý do “Chúng tôi đi làm với nhau hơn chục năm nay, chưa từng xảy ra mất trộm. Nghĩ anh đã hoàn lương, sống có trách nhiệm nên cho đi cùng, ai ngờ xảy ra cơ sự. Chưa kể điện thoại của tôi cũng bị mất đêm hôm qua”, tổ trưởng tổ thợ giải thích.
Thấy thế anh C kẻ ghét anh châm chọc “đã bảo là chỉ có hợp với nghề ăn trộm thôi”. Anh giận tím tái mặt, nhưng vẫn im lặng. Anh xếp quần áo về quê với vợ.
Chẳng ngờ vợ anh ở quê cũng nghe được chuyện anh đi làm lại bị nghi ăn cắp. Dân làng không ngớt chửi rủa vợ chồng chị “ngựa quen đường cũ”, “đúng là đẻ ra chỉ có nghề ăn trộm là hợp”, “đôi gà nhà tao cũng bị vợ nó trộm”,… Chị khóc như mưa, nghĩ trời không cho vợ chồng chị một con đường sống nên chị quyết định chết đi cho xong một kiếp người. Nghĩ thế nào, chị làm thế đó. Sáng hôm đó chị lên núi tìm lá ngón (lá độc chỉ có ở miền núi) về giã nước cho cả nhà uống.
Chị quyết định tìm lá thuốc độc cho vợ chồng chị và 2 đứa con uống để quên đi nỗi đau. |
Sáng sớm hôm đó, chị thủ thỉ với anh: “Nhà mình đang có đôi gà trống mái, hôm nay anh về mình làm bữa liên hoan cho các con ăn. Cũng lâu lắm rồi mình chưa có bữa cơm nào linh đình”.
Chị cũng không quên động viên H: “Thôi mình ạ, chuyện đã thế rồi. Mình ở nhà làm với em. Đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt mình nhé”.
Anh H chẳng hay biết ý định của vợ nên anh ậm ừ rồi đi làm thịt đôi gà. Hai đứa con thấy lạ nhưng cũng chẳng hỏi gì chúng con sang nhà hàng xóm khoe: “Hôm nay mẹ cháu làm thịt đôi gà để liên hoan bố về bà à”.
Bữa cơm dọn ra chưa kịp mời nhau cả nhà vui vẻ chén sạch. Xong đâu đấy chị rót cốc “nước thuốc” mời chồng gọi là tẩm bổ sau nhiều ngày vất vả, chồng chị không nghi ngờ gì cầm cốc tu một mạch, xong đâu đấy chị đưa cho thằng cả uống trước. Thấy lạ nó hét ầm lên nhưng chị nhất quyết đổ vào miệng. Thằng hai thấy thế mở cửa toan chạy ra ngoài kêu hàng xóm. Nhưng từ lâu chẳng ai để ý tới nhà chị. Thế là 3 bố con nằm lăn ra sàn nhà.
Chị L nhìn 3 bố con lòng đau như cắt: “Thôi trời không cho nhà mình con đường sống thì mình chấp nhận vậy. Trời ơi, sao chúng tôi khổ thế hả giời”. Chị viết lá thư tuyệt mệnh gửi lại cho anh em họ hàng rồi uống thuốc đi theo chồng con.
Đến 3 ngày hôm sau thi thể gia đình anh H được phát hiện. Trong quá trình khám nghiệm người ta phát hiện chị L đang mang thai hai tháng. Có lẽ dư luận quá cay nghiệt nên chị tuyệt vọng mà gây nên tội ác tày đình.
Một đám tang bi thương khiến cả làng ngậm ngùi, nhiều người khóc thương cho gia đình anh H. Những người cùng tổ thợ còn đau xót và ân hận hơn khi nghi ngờ anh H đã ăn cắp, bởi sự thật được làm sáng rõ ngay khi anh H về quê. Anh C người hay châm chọc anh H mới chính là kẻ đã từng rút ruột nhiều công trình và ăn cắp điện thoại của tổ trưởng tổ thợ.
Tôi kể ra câu chuyện này bởi tôi muốn gửi tới những người lầm đường lạc lối một lời khuyên "Đừng bao giờ suy nghĩ tiêu cực và nghĩ quẩn như vậy. Bởi cuộc sống có nhiều nỗi oan khuất, nỗi đau, chúng ta có thể vượt qua nó bằng nhiều cách khác nhau. Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Như câu chuyện của anh H và chị L nếu nghĩ thông, anh chị có thể đi đến một nơi thật xa để làm ăn, cùng các con xây dựng cuộc sống mới, cớ sao lại chọn cái chết".
Cũng trách con người trong cuộc sống này, đã không mở rộng tấm lòng từ bi đón nhận những người lầm đường lạc lối quay trở về. Dân làng quá ích kỷ hẹp hòi khi chỉ nhìn nhận từ một phía, để dè bỉu trách gia đình anh H. Lẽ ra họ đã có một cuộc sống hạnh phúc sau sóng gió cuộc đời.