K?ểu t?êu t?ền của“đạ? g?a" nơ? m?ệt vườn
Số phận của những tỷ phú vé số đều đ? về những ngã rẽ r?êng, có ngườ? b?ết làm ăn tính toán thì trở nên thịnh vượng, g?a đình êm ấm. Tuy nh?ên, rất t?ếc những đố? tượng này ch?ếm tỉ lệ không nh?ều trong số những ngườ? trúng số.
Phần nh?ều trong số những nhân vật mà PV có dịp t?ếp cận thường rơ? vào một đ?ểm chung cố hữu vớ? vòng tròn xoay tua: Xuất phát nghèo khó, bỗng dưng có t?ền thì ăn chơ? vô độ nên chẳng mấy chốc lạ? trở thành nghèo. Nh?ều “tỷ phú xổ số" còn b?ện m?nh cho sự nghèo khó của mình dựa trên câu nó?: “Xở? lở? trờ? cho, k? bo trờ? lấy", cứ thế họ vung t?ền không t?ếc tay để h? vọng được “trờ? thương" t?ếp. Nhưng đến kh? ngoảnh lạ? thì tất cả đã trở thành hư không.
Câu chuyện của một “đạ? g?a" nơ? m?ệt vườn Năm “xẹo" ở Cần G?uộc, Long An là một ví dụ đ?ển hình cho b? kịch “g?ấc mộng ban trưa" của những “đạ? g?a vé số". Đến g?ờ mỗ? kh? nhắc lạ?, ngườ? dân đều tỏ ra á? ngạ? và buông t?ếng thở dà? ngao ngán: “G?àu đến thế là cùng, thế mà….". Bở? cách đây khoảng 4-5 năm, ngườ? dân khu chợ Ch?ều bên bến phà Cần G?uộc l?ên t?ếp chứng k?ến những tỷ phú vé số, có ngườ? trúng 1- 2 tấm, có ngườ? trúng tớ? và? lần độc đắc. Tìm đến nơ? này, chúng tô? được mọ? ngườ? kể cho rất nh?ều câu chuyện l?ên quan tớ? các tỷ phú vé số, nhưng đặc b?ết nhất mà a? cũng b?ết là trường hợp ông Năm “xẹo".
Nhà ông Năm “xẹo" đã từng g?àu có nức t?ếng trong vùng kh? sở hữu trang trạ? trồng cây cảnh cả hecta, vừa là chủ một xưởng mộc ở Cần G?uộc và mấy căn nhà nằm mặt t?ền bên con lộ chính, tấp nập ngườ? qua kẻ lạ? bán buôn. Có một dạo ngườ? dân trong vùng có phong trào chơ? vé số, nhà nhà, ngườ? ngườ? đua nhau mua vé số để có cá? chờ đợ? vào mỗ? buổ? ch?ều. Năm “xẹo" không th?ếu thốn t?ền bạc nhưng đô? kh? cũng mua mấy tờ dò chơ?.
A? ngờ, vận may lạ? mỉm cườ? tớ? tấp vớ? ngườ? đàn ông này, đầu t?ên là tấm vé trúng g?ả? độc đắc g?á trị 1,5 tỷ đồng. “Lúc đó a? cũng mừng cho ổng hết trơn, đã g?àu lạ? càng g?àu thêm. Có ngườ? còn khen g?a đình này có phúc, nhưng lắm kẻ ác m?ệng cũng cảnh báo về đống của trờ? cho này, không khéo có lúc ra đường ở chơ?", một anh bán hàng ăn ở khu vực kể lạ?.
Từ sau kh? trúng g?ả? độc đắc, cuộc sống của ông Năm “xẹo" lạ? thêm thoả? má?, t?ền bạc, công v?ệc chẳng còn là thứ đáng bận tâm. Ngườ? dân nơ? đây vẫn thường kể cho nhau nghe câu chuyện, sáng sáng thấy ông Năm cùng mấy ngườ? bạn cứ vắt chân ngồ? uống cà phê, hoặc la cà ngồ? quán nhậu. Bao nh?êu công v?ệc nặng nhọc trước đây ông chẳng thèm ngó ngàng đến.
Thó? quen ăn chơ? theo k?ểu “đạ? g?a" của ông Năm ngày càng kh?ến cho những ngườ? dân nơ? m?ệt vườn này “mắt tròn mắt dẹt". Ở quê, dường như chẳng có gì để gọ? là t?êu pha nên thỉnh thoảng ngườ? ta lạ? thấy ông Năm ngược lên Sà? Gòn ăn chơ? cho thỏa thích.
4 lần trúng độc đắc nhưng cuố? cùng vẫn đ? chăn heo thuê k?ếm sống(Ảnh m?nh họa)
Vốn là ngườ? phóng khoáng nên từ kh? trúng thêm xổ số ông Năm “xẹo" lạ? càng xở? lở?, rả? “lộc" khắp nơ?. Nh?ều ngườ? dân ở đây còn kể lạ? rằng, trong mỗ? cuộc nhậu, trong đám bạn “ma men" có a? đó than nghèo kể khổ là ông Năm l?ền lô? trong tú? ra mấy tr?ệu dú? vào tay, chẳng cần đếm, g?ọng bất cần: “Chú mày cầm lấy t?êu tạm, khỏ? cần trả lạ?". Trong kh? ông Năm ăn chơ? thoả? má?, phát lộc khắp nơ? thì vợ con của ông vẫn ch? l? từng đồng và lấy làm lo lắng. Một ngườ? hàng xóm gần nhà ông trước đây kể rằng, mỗ? lần bà vợ khuyên hạn chế ăn chơ?, lo làm ăn và tích lũy về sau thì thì ông Năm gạt tay ngay: “Của trờ? cho cứ thế mà t?êu".
“Đạ? g?a" bỏ nhà đ? nuô? heo thuê
Chẳng b?ết có phả? vì t?êu pha phung phí hay làm ăn gặp vận hạn gì mà sau đó tà? sản của ông Năm cứ lần lượt “độ? nón ra đ?". Ngườ? ta thấy lần lượt những căn nhà mặt t?ền được ông Năm “xẹo" rao bán để có t?ền ăn chơ? đàn đúm và… mua vé số. Một số ngườ? hàng xóm kể rằng, dạo đó ông Năm như bị ngh?ền nên ăn ngủ đều mơ đến vé số. Vì thế, cứ hễ có a? đ? bán vé số qua nhà ông cũng lấy hết, a? đưa bao nh?êu ông cũng mua bằng sạch. Hàng ngày, hình ảnh ông Năm “xẹo" ngồ? lựa chọn các xấp vé số rồ? chờ tớ? g?ờ cào may trúng thưởng đã trở nên quá quen thuộc. Có bận, hễ gặp ông, những ngườ? quen b?ết cứ buột m?ệng chào hỏ? ông bằng một câu rất r?êng: “Tố? qua có trúng thưởng con số nào hông anh Năm?".
Mặc dù bỏ rất nh?ều t?ền để mua vé số nhưng vận may dường như đã “một đ? không trở lạ?" vớ? ông cũng như những ngườ? bạn nhậu thưa dần từ kh? ông không còn nh?ều t?ền để mờ? đánh chén và ra lộc. Ông phả? vay nợ. Số nợ lúc đầu chỉ là mấy tr?ệu nhưng dần dần lên đến hàng trăm tr?ệu đồng. Kh? lã? mẹ đẻ lã? con chồng chất, buộc ông phả? bán nốt căn nhà nằm g?ữa ha? mặt t?ền nơ? khu buôn bán.
Vừa bán nhà xong được một dạo, ông lạ? bỗng dưng trúng thêm ba tờ vé số độc đắc nữa. Thêm một lần thành đạ? g?a, nhưng cũng kể từ đây b? kịch thực sự mớ? tớ? vớ? tỷ phú vé số này. Ngườ? dân a? cũng hy vọng, ngườ? đàn ông tóc đã đ?ểm bạc sẽ chú tâm làm ăn. Nhưng vớ? ông, thì v?ệc đột nh?ên trở lạ? g?àu có càng kh?ến bản thân vung t?ền nh?ều hơn. K?ểu sống vương g?ả, vung t?ền không t?ếc tay đã trở thành một thó? quen khó bỏ.
Chỉ sau hơn 1 năm, ông nướng không còn một đồng, không những vậy căn nhà ở vị trí đắc địa g?ữa ngã ba trước bến phà của ông cũng thuộc về ngườ? khác tự bao g?ờ mà vợ con ông cũng không hề b?ết. Theo những ngườ? dân ở đây, tớ? kh? ngườ? ta tớ? x?ết nhà, vợ con ông, hàng xóm mớ? té ngửa không t?n vào mắt mình, còn tỷ phú Năm “xẹo" trốn nợ vớ? một ch?ếc võng rách trên tay.
Kh? mọ? chuyện vỡ lở, vợ con ông Năm phả? về tá túc trong căn nhà nhỏ của mẹ ông Năm, còn đạ? g?a vé số này thì bặt vô âm tín. Sau nh?ều lần dò hỏ?, tìm k?ếm ngườ? thân mớ? hay ông Năm đang sống thu? thủ? một mình trong túp lều rách và đang nuô? heo thuê k?ếm m?ếng ăn qua ngày tạ? một xóm nhỏ tạ? huyện Long Khánh (tỉnh Đồng Na?). Dù vợ con có nà? nỉ van x?n ông về thế nào đ? nữa ông cũng không về vì còn nợ quá nh?ều ngườ? ở nhà, về b?ết lấy gì mà trả.
Chị H., một ngườ? bán đồ hả? sản trước nhà cũ của ông Năm “xẹo" cho b?ết: “Ổng ấy đổ nh?ều t?ền quá vào vé số nên g?ờ mớ? khánh k?ệt như vậy đó. G?á như ông ấy b?ết chắt ch?u, t?ết k?ệm thì g?ờ đâu đến nỗ? nào. G?ờ thì dân làng không n thấy ổng xuất h?ện nữa, nghe đâu đã bỏ xứ đ? b?ền b?ệt rồ?". Một bác xe ôm, đứng chờ khách trước căn nhà cũ của ông Năm “xẹo" cũng góp chuyện: “Ngay căn nhà tu? đang đứng nè, trước k?a cũng là nhà của ổng đó, g?ờ bán hết rồ?, có còn cá? gì nữa đâu. Mấy bữa nay cũng nghe nó? ông mớ? về, các chú cứ tìm đến hỏ? xem sao".
Tìm tớ? nhà mẹ ông trong một con hẻm cách bến phà Cần G?uộc không xa, chúng tô? được những ngườ? dân nơ? đây cho b?ết, ông Năm “xẹo" không còn sống ở đây, chỉ có vợ con ông sống, còn mẹ g?à của ông cũng đã qua đờ?.
Một bà lão cho b?ết thêm, ngày bà mẹ mất cũng không thấy Năm “xẹo" đâu cả. Tớ? căn nhà nhỏ có hàng rào B40 như ngườ? dân chỉ, chúng tô? gọ? cửa thì được một ngườ? phụ nữ trung tuổ? ra mở, cạnh bên là một ngườ? đàn ông cở? trần cũng bước theo. Vừa định gợ? lạ? câu chuyện xưa về “đạ? g?a vé số", thì ngườ? đàn ông này vộ? xua tay, đuổ? khách: “Các chú nhầm nhà rồ?. Hơn nữa chuyện đó qua đã lâu, g?ờ nhắc lạ? làm gì". Nó? đoạn, cả ha? ngườ? này vộ? đóng của cửa lạ? rồ? đ? vào.
* Tên nhân vật đã được thay đổ?.
Tán g?a bạ? sản vì quá ngạo nghễ vớ? t?ền Độ chơ? của ông kh?ến ngườ? lạc quan nhất, hay cả đạ? g?a cũng không bao g?ờ dám nghĩ đến. Một ngày ông bỏ ra cả trăm tr?ệu đồng cho những con số vô nghĩa, hay kh? hứng lên ông lao vào bà? bạc mất mấy trăm tr?ệu đồng nhẹ như bẩng. Mất t?ền, nhưng m?ệng ông luôn cườ? ngạo nghễ tự đắc cho hành động chất chơ? của mình. Bở? không b?ết từ kh? nào ông nghĩ cứ t?êu hết rồ? trờ? lạ? cho, có kh? lần sau lạ? bằng mấy lần trước. Để suy nghĩ ấy ch? phố? nên v?ệc “ném t?ền qua cửa sổ" của ông chỉ là chuyện không lạ vớ? bất cứ a?. |