Lấy nhau hai năm không thể sinh được con, bị mẹ chồng hắt hủi, chửi mắng, không chịu được, chị đành dứt áo ra đi. Không lâu sau chị kết duyên với người đàn ông làng bên, gia tài chồng tương lai chỉ có 4 cái cọc tre. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười khi chị sinh đứa con thứ 3 là con trai. Nhưng, con trai chị chưa đầy 2 tháng tuổi lại mắc căn bệnh ung thư quái ác và qua đời khiến cuộc đời chị đắm chìm trong nước mắt.
Bi kịch cuộc đời mà chúng tôi muốn nói đến chính là chị Hà Thị Thủy (SN 1981, Điêu Lương, Cẩm Khê, Phú Thọ). Có lẽ chị chưa bao giờ dám mơ đến một cuộc sống gia đình bình yên và hạnh phúc, bởi gần 20 năm qua, chị luôn sống trong nước mắt, chịu muôn vàn cay đắng.
Chia sẻ với PV báo ĐS&PL, người phụ nữ 36 tuổi với dáng người khắc khổ kể, từ nhỏ cái nghèo, cái khó đã đeo bám gia đình chị, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mà cũng chẳng đủ ăn. Vì thế, chị và những đứa em của mình không được ăn học tử tế.
Chị Thủy ôm con nhỏ trong lòng mà nghẹn ngào. |
“Chẳng đi học hành gì, tôi ở nhà phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng. 20 tuổi tôi yêu và kết hôn với một người đàn ông khác huyện nhưng lấy nhau 2 năm vẫn không có con. Mẹ chồng suốt ngày la mắng bảo tôi không biết sinh con. Không những thế, tôi còn bị mẹ chồng đi bêu xấu. Tôi luôn nhốt mình trong phòng vì sợ ánh mắt không có thiện cảm của mẹ chồng. Chồng tôi lại là người nhu nhược không dám mở lời bảo vệ vợ mình”, chị Thủy tâm sự.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, chị đề nghị ly hôn nhưng chồng chị không đồng ý còn liên tục đe dọa, cực chẳng đã chị bỏ về nhà mẹ đẻ. Sau 7 lần lên tòa giải quyết, chị cũng được tự do và ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Vài năm sau, chị quen và yêu anh Hạ Văn Phong (SN 1970) người làng bên. Nhưng, chị cũng không ngờ được rằng, hoàn cảnh của anh Phong lại trớ trêu đến vậy. “Anh ấy lấy vợ và đã có hai cô con gái, cuộc sống nghèo khó quá vợ anh Phong đi xuống thành phố làm việc, kiếm được tiền, cuộc sống sung túc hơn chị vợ liền thay lòng đổi dạ, bỏ đi lấy người đàn ông khác.
Sau đó anh sống một mình trong căn nhà xiêu vẹo dưới chân đồi. Khi dẫn tôi về nhà chơi, nhìn căn nhà chỉ có 4 cái cọc tre, bếp không ra bếp, không có thứ gì quý giá trong nhà khiến tôi càng thương anh hơn. Tôi về nói chuyện với bố mẹ, dù có nghèo đói nhưng chỉ cần hai vợ chồng yêu thương nhau là có thể vượt qua mọi chuyện, nên tôi đã quyết định sẽ cùng anh chung sống dưới mái nhà ấy”, chị Thủy ngậm ngùi.
Có lẽ, người phụ nữ ấy không ngờ, tai họa cứ liên tiếp giáng xuống đầu mình như thế. Lấy nhau về, anh chị sinh được hai cô con gái xinh xắn, đáng yêu. Mong mỏi có thêm một mụn con trai, chị có bầu ở tuổi 35, cả nhà vỡ òa trong hạnh phúc khi biết tin chị mang bầu là con trai, thế nhưng hạnh phúc đến với chị thật mong manh.
“Sinh con được hơn 1 tháng vợ chồng tôi phát hiện mắt cháu đỏ hơn bình thường, cháu còn quấy khóc rất nhiều. Lo lắng, chúng tôi đưa cháu đi bệnh viện khám thì các bác sĩ kết luận cháu bị ung thư võng mạc, phải điều trị lâu dài, cháu sẽ mất một bên mắt. Gia đình thì nghèo khó, nhưng nhìn con bị bệnh, vợ chồng tôi quặn lòng. Chúng tôi vay mượn gia đình, bạn bè để đưa con đi viện. Ở viện đêm nào cháu cũng khóc. Cứ nhìn, nghĩ đến con chịu bệnh quái ác đang giày vò mà lòng đau như bị xát muối. Cuộc đời tôi sao phải chịu nhiều bất hạnh đến vậy”.
Lúc chúng tôi đến bệnh viện, cháu bé đang phải vào phòng cấp cứu, rất nguy kịch. Trò chuyện với PV, bà Hoàng Thị Hương, mẹ đẻ chị Thủy bộc bạch: “Cứ nghĩ, đi bước nữa thì cuộc đời con gái mình sẽ thay đổi, nhưng không ngờ, nghèo đói, cực khổ vẫn không tha cho nó. Tôi chỉ biết nuốt nỗi đau, động viên con gái không được gục ngã dù giông tố cuộc đời chưa dứt. Căn nhà mới dựng lên thay bốn cái cọc tre trước đây phải nhờ sự giúp đỡ của gia đình, mỗi người giúp một tay mới được dựng lên. Giờ con trai mắc bệnh hiểm nghèo, có ai thấu hiểu nỗi khổ của cái Thủy nhà tôi chứ”.
Trao đổi với PV, bác sĩ Trần Văn Công – Trưởng khoa Nhi (bệnh viện K, cơ sở Tân Triều) cho biết: “Theo tìm hiểu được biết gia đình chị Thủy hoàn cảnh rất khó khăn, để có tiền đưa cháu xuống viện điều trị, gia đình đã phải vay mượn khắp nơi. Chúng tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng bệnh tình của cháu quá nặng không thể qua khỏi. Nhìn chị Thủy ôm đứa con nhỏ vào lòng khóc nức nở, không ai có thể kìm được nước mắt”.
* Bài viết đã được đăng trên báo giấy Đời sống & Pháp luật
Mai Thu