Sau khi con trai bị tuyên mức án cao nhất, người mẹ chạy theo với mong muốn được ôm con nhưng không được. Bà ngã quỵ giữa sân tòa, gào khóc tên con trong tuyệt vọng. Mẹ nạn nhân cũng không không thể đứng vững, bật khóc nức nở...
Gây tội ác vì lý do không đâu
Một ngày cuối tháng Ba, TAND TP.HCM mở phiên xét xử đối với bị cáo Nguyễn Mai Cường (SN 1996, ngụ huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên) về tội Giết người. Bị truy tố, xét xử ở khung hình phạt có mức án cao nhất là tử hình nên bị cáo Cường luôn tỏ ra lo sợ.
Sau khi học xong THPT tại Phú Yên, Nguyễn Mai Cường không học tiếp mà ở nhà phụ giúp gia đình.
Năm 21 tuổi, Cường quyết định rời quê vào TP.HCM kiếm việc làm với mong muốn thay đổi cuộc sống nghèo khổ. Tại TP.HCM, Cường được tuyển dụng làm nhân viên kinh doanh cho một công ty bất động sản do anh Dương Hoàng Khánh làm Giám đốc.
Giữa tháng 12/2017, Cường mượn của chị Hồ Thị Hương Giang (chị họ của anh Khánh) 1 triệu đồng. Ngày 20/1/2018, Cường bị cho nghỉ việc với lý do không phù hợp với tác phong, văn hóa của công ty.
Bị cho nghỉ việc, Cường nuôi hận anh Khánh vì cho rằng chính anh này đuổi việc mình. Khi biết Cường bị cho thôi việc, chị Giang nhắn tin yêu cầu Cường trả món nợ 1 triệu đồng. Cường nói sẽ gửi cho chị Giang thông qua chị N.T.N.P. (người yêu của anh Khánh).
Ngày 10/2/2018, Cường tới tiệm thuốc tây Hoàng Khánh ở quận Gò Vấp, nơi chị P. đang bán hàng gặp chị này để gửi tiền trả cho chị Giang. Sau đó, cả hai ngồi trò chuyện. Lúc này, chị P. hỏi Cường lý do vì sao bị cho nghỉ việc. Cường đáp: “Do cắt tóc quá ngắn như cạo trọc đầu nên công ty cho nghỉ”.
Chị P. nhìn Cường nói: “Đầu tóc như vậy bị đuổi là đáng”. Nghe vậy, Cường bực tức và nảy sinh ý định giết chị P. để trả thù anh Khánh cho mình nghỉ việc.
Đúng lúc này, máy giặt đồ xong, chị P. đứng dậy đi ra phía sau để phơi đồ, Cường liền đi theo. Nhìn thấy sợi dây dù dưới nền nhà, hắn nhặt lên, chạy tới tròng sợi dây vào cổ chị P. xiết chặt rồi tiếp tục vớ lấy con dao trên kệ bếp sát hại nạn nhân. Gây án xong, Cường giấu các hung khí vào túi rồi rời khỏi hiện trường.
Đến 15h45 cùng ngày, bà Trần Thị Kim Chi phát hiện tiệm thuốc tây mở cửa nhưng không có người bán, gọi không có người trả lời nên đã gọi điện thoại cho chủ nhà báo tin.
Nhận được tin, chủ nhà liền trình báo sự việc cho công an. Khi lực lượng công an phá cửa vào phía trong thì phát hiện chị P. đã tử vong.
Bốn ngày sau khi gây án, Cường bị bắt và khai nhận hành vi phạm tội của mình như trên.
Giết bạn gái của sếp cũ, Cường bị tuyên mức án cáo nhất. Ảnh: Người Đưa Tin |
“Con ra đi thanh thản nhé”
Ngày Cường bị đưa ra xét xử về tội Giết người, mẹ Cường hết sức lo lắng vì sợ con trai nhận mức án cao nhất. Do phòng xử nhỏ nên dù nhiều người đến theo dõi phiên tòa nhưng chỉ được ít người vào theo dõi.
Mẹ Cường chỉ ngồi một lúc rồi đi ra ngoài. Dường như bà đang phải chịu quá nhiều áp lực. Bà cũng chưa thể chấp nhận được sự thật, cậu con trai cả của bà đang phải đối diện với mức án tử hình.
Tại tòa, Cường thừa nhận đã gây ra cái chết của chị P.. Theo bị cáo, giữa Cường và nạn nhân vốn không có thù oán gì. Cường quen biết chị P. vì thường hay đến tiệm thuốc tây chơi. Ngày Cường đến trả tiền nợ, chị P. có hỏi Cường về công việc và Cường nói vừa bị cho nghỉ việc vì có tác phong không tốt. Nghe chị P. nói lời khó nghe, lại nhớ đến mối hận bị người yêu chị P. đuổi việc nên Cường tức giận rồi gây án...
Nghe Cường khai lý do giết người, mẹ chị P. bật khóc. Ngồi dưới phòng xử án, người mẹ mất con do hành vi độc ác của Cường ngồi khóc suốt. Khi được HĐXX gọi, bà đã không kiềm chế được cảm xúc nên khóc lớn. Nỗi đau mất con vẫn chưa thể nguôi ngoai nên bà đề nghị HĐXX tuyên phạt Cường mức án nghiêm khắc nhất.
“Từ ngày con gái bị sát hại, chưa một ngày tôi quên con. Mỗi lần nhìn di ảnh con gái, tôi lại đau đớn. Con gái tôi chẳng có thù oán gì với bị cáo cả, sao nó lại ra tay độc ác như thế?”, mẹ chị P. nói rồi ngồi sụp xuống khóc.
Về phần mình, bị cáo Cường tỏ ra ăn năn hối hận vì gây ra tội lỗi lớn. Cường thành khẩn khai báo và cầu xin được mẹ nạn nhân tha thứ, mong được pháp luật khoan hồng khi được nói lời nói sau cùng.
Dù đến dự tòa nhưng mẹ Cường không được nói chuyện với con. Trong giờ tòa nghỉ nghị án và thời gian chờ tòa ra tuyên án, bà không dám vào phòng xử án. Một mình bà ngồi phía ngoài, ôm mặt khóc. Bà nói bà thầm cầu xin cho Cường thoát án tử, mọi yêu cầu của gia đình nạn nhân bà sẽ đáp ứng hết.
Tuy nhiên, sự hối hận của Cường và cả lời cầu nguyện của người mẹ đã không thể gột rửa hết tội lỗi do bị cáo gây ra. Sau khi nghị án, HĐXX nhận định hành vi của Cường là đặc biệt nghiêm trọng, gây đau thương, mất mát cho gia đình nạn nhân, không có gì bù đắp được.
Mặc dù đã ăn năn hối hận, nhưng tội lỗi mà bị cáo gây ra là không thể tha thứ, cần thiết phải loại bỏ vĩnh viễn khỏi đời sống xã hội. Từ nhận định này, HĐXX quyết định tuyên phạt bị cáo Cường mức án tử hình về tội Giết người.
Nghe tòa tuyên Cường mức án cao nhất, mẹ chị P. khóc lớn. Bà không thể đứng vững và phải nhờ người thân dìu ra khỏi phòng xử. Bà nói trong hai hàng nước mắt: “Kẻ thủ ác đã phải đền tội rồi, con ra đi thanh thản nhé”.
Bị cáo Cường bị áp giải ra xe về trại giam sau phiên tòa. Cường quay lại nhìn mẹ mình rồi cũng khóc. Vì thương con nên mẹ Cường chạy theo, những mong được ôm Cường nhưng bị cảnh sát hỗ trợ tư pháp ngăn lại. Trong cơn tuyệt vọng, mẹ Cường chỉ biết khóc gào gọi tên con...
C.T
Bài đăng trên ấn phẩm báo in Đời sống & Pháp luật số 50