+Aa-
    Zalo

    Con dại cái mang…

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - 3 tháng dài đằng đẵng mẹ tôi chăm nom tôi trong trại tâm thần. Nếu không có gia đình có lẽ tôi đã không đủ mạnh mẽ để bước tiếp.

    (ĐSPL) - 3 tháng dài đằng đẵng mẹ tôi chăm nom tôi trong trại tâm thần. Nếu không có gia đình có lẽ tôi đã không đủ mạnh mẽ để bước tiếp, để quay trở về với cuộc sống hiện tại. 

    Nhớ lại quá khứ sai lầm của tôi khiến cha mẹ phải khốn khổ mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn toát mồ hôi. Sai lầm của tôi là đã khiến cha mẹ phải bạc đầu suy nghĩ, khiến người cha già phải bán nhà trả tiền viện phí, tiền nuôi một đứa con “tâm thần”, khiến ngươi mẹ hiền nhọc lòng khóc suốt ngày đêm đến nỗi phải nằm viện. Quãng thời gian ấy là nước mắt, là tội lỗi, là vết nhơ mà phải rất lâu sau này tôi mới gạt bỏ được nó để bước tiếp.

    4 năm trước tôi yêu và nhất quyết lấy một người đàn ông đã từng có một đời vợ. Trước đó, bố mẹ tôi kịch liệt phản đối tôi lấy anh, lý do chỉ vì “thằng ấy không phải người đàng hoàng, vợ nó vì quá sợ nó nên mới phải bỏ. Giờ mày lại đâm đầu vào thì bố mẹ sống làm sao được”. Khi ấy tôi còn quả quyết “anh ấy giờ đã thay đổi tâm tính, không còn như xưa. Anh ấy đã hứa với con sẽ sống tử tế, con tin tình yêu của con sẽ làm thay đổi con người anh ấy”.

    Gần một tháng tranh cãi, dùng mọi cách tuyệt thực, dọa tự tử, từ bỏ trốn chạy…. cuối cùng thì tôi cũng có thể lên xe hoa với người đàn ông mình yêu. Ngày tôi lên xe hoa mẹ tôi khóc ngất lên, còn bố tôi không nở lấy một nụ cười. Đám cưới được tổ chức trong im lặng, không đình đám, cũng chẳng hồ hởi gì. Thế rồi tôi phải tự an ủi mình “chỉ cần được sống với người mình yêu là đủ, rồi sau này mọi chuyện sẽ ổn…”.

    Trong giờ phút đó người bên cạnh tôi an ủi chỉ có mẹ tôi (Ảnh minh họa).

    Làm dâu xa nên tôi rất ít có cơ hội về thăm bố mẹ. Những ngày đầu làm dâu mọi chuyện vẫn yên ổn. Gia đình chồng tôi neo người, ngoài anh ra chỉ còn một mẹ già đau yếu. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ đôn hậu, nhưng có lẽ vì cuộc sống quá vất vả nên mẹ chồng tôi trông già hơn so với tuổi, thậm chí sau khi tôi về làm dâu bà đau yếu đến nỗi không thể tự đi lại, chỉ nằm một chỗ.

    Thế nhưng chỉ sau hơn 2 tháng lấy chồng mọi chuyện đều thay đổi. Người đàn ông tôi tin tưởng trao gửi cuộc đời ấy chẳng khác gì gã côn đồ được che giấu bởi gương mặt sáng sủa. Kể từ sau khi cưới, anh ta không tu tâm làm ăn mà chỉ nhăm nhăm chơi bời, ăn nhậu. Lúc đầu tôi ngỡ tưởng anh ta chỉ là muốn nghỉ ngơi sau ngày cưới, nào ngờ đâu 2 tháng trôi qua nhưng anh ta không hề đả động tới công việc. Hễ tôi nhắc nhở là anh ta trợn mắt, bẵm môi cau có quát tháo.

    Mới cưới nhau 2 tháng mà tôi đã phải hứng chịu 3 trận đòn. Thậm chí đến mẹ đẻ anh ta mà anh ta còn dám lớn tiếng quát nạt “Bà già rồi bà sống làm gì nữa cho khổ con khổ cháu, bà nằm đây ăn vạ ai, nhà này không đủ tiền để thuê ô sin chăm bẵm bà đâu…”. Tôi không thể ngờ nổi người đàn ông tôi từng yêu thương ấy lại có thể phát ngôn ra những lời lẽ vô học với người đã sinh ra mình.

    Sau khi đã tiêu sài hết số tiền bán của hồi môn bố mẹ tôi cho tôi trước khi tôi về nhà chồng anh ta quay sang hành hạ tôi, khi thì bằng những lời lẽ lăng mạ, khi thì thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Có những đêm anh ta đánh tôi đến “sống dở chết dở”, mẹ chồng tôi chỉ biết nằm trên giường ứa nước mắt. Mặc cho tôi van nài hãy tha cho tôi, cho đứa con trong bụng nhưng anh ta vẫn không ngừng dẫm đạp lên bụng tôi.

    Đêm đó tôi ngất đi, chính anh ta đã đưa tôi vào viện. Các bác sĩ nói đứa con không còn, tâm trí tôi hoảng loạn, tôi như người điên chỉ biết gào khóc trên giường bệnh. Trong giờ phút đó người bên cạnh tôi an ủi chỉ có mẹ tôi, người mẹ đã bao lần khóc ngất đi vì con gái đòi lấy chồng, người mẹ đã lặng thinh trong đám cưới con gái nay lại lăn dài giọt nước mắt nhìn con gái đau đớn trên giường bệnh.

    3 tháng dài đằng đẵng mẹ tôi chăm nom tôi trong trại tâm thần. Nếu không có gia đình có lẽ tôi đã không đủ mạnh mẽ để bước tiếp, để quay trở về với cuộc sống hiện tại. Tôi ly hôn chồng sau gần 5 tháng kết hôn, 5 tháng đó là cả một chuỗi ngày đau khổ. Đứa con gái quyết cãi lời cha mẹ cuối cùng lại quay về nhà với hai bàn tay trắng, những vết roi hằn trên người và cả nỗi đau trong tim, nỗi ám ảnh trong cuộc đời. Đúng là con dại thì cái phải mang. Bố mẹ tôi cả đời khổ vì con.

    HƯỜNG PHƯƠNG

    Xem thêm video:

    [mecloud]GSsVxGg8dp[/mecloud]

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/con-dai-cai-mang-a119438.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.