(ĐSPL) - Cuộc sống luôn tồn tại những thứ không tên. Một mối quan hệ không tên đôi khi lại hay, một nỗi buồn không thoáng qua đôi khi lại làm ta trưởng thành hơn.
Có những hạnh phúc chỉ tồn tại trong một giây nhưng đủ để ta cảm thấy thuyệt vời chứ cần gì gọi thành tên. Nếu hết thảy mọi thứ đều mang tên, hẳn cuộc sống sẽ không còn là chính nó.
Có thể là khi con tim biết rung động, nỗi buồn thoáng qua trong lòng khi nhìn thấy anh ấy đi cùng người con gái khác. Ảnh minh họa. |
Không biết từ khi nào tôi đã có ý niệm về nỗi buồn và nếm trải chúng. Có thể là khi còn nhỏ dại, là những lúc thèm sữa nhớ mẹ khi mẹ đi làm. Tiếng khóc thơ dại vang lên, chắc là nỗi buồn. Có thể là khi đi học mẫu giáo, thoáng buồn trong nỗi thèm khát được mẹ mua cho chiếc lồng đẹp như bạn để đi chơi trung thu. Có thể là khi con tim biết rung động, nỗi buồn thoáng qua trong lòng khi nhìn thấy anh ấy đi cùng người con gái khác. Có thể khi trong lòng đang chất chứa nhiều nỗi suy tư, cảm giác buồn rầu nghẹn ứ khi ngắm nhìn người ta thành công, gia đình hạnh phúc mà mình còn lơ thơ công việc chưa có, lồng ngực nén những tiếng thở dài thương cho thân phận.
Có thật nhiều những nỗi buồn đi qua trong cuộc đời chúng ta. Chẳng có ai dám khẳng định rằng suốt cuộc đời tôi sống trong niềm vui và hạnh phúc. Ngay đức chúa Jesus, trước khi tạ thế cũng phải nếm trải bao nỗi đắng cay khôn cùng của sự phản bội, rồi chấp nhận mãi mãi bị đóng đinh trên cây thập giá. Bóng dáng của nỗi buồn rầu luôn ẩn hiện trong cuộc sống của mỗi chúng ta, tựa cái bóng riết lấy mỗi bước chân ta.
Có những nỗi buồn thực sự không thể gọi thành tên. Là cảm giác một chiều lang thang, đi qua những con phố quen mà tưởng chừng như quá đỗi xa lạ, vu vơ trong những suy nghĩ không điểm tựa. Là cảm giác những sáng tinh sương, thả hồn vào mây trời trong vút mà lòng nghẹn ngào, cố kiếm tìm giữa không trung bao la một hình bóng quen thuộc đã rời xa ta mãi mãi. Là những chiều lất phất mưa trong rang chiều tím thẫm cuối ngày, ta lạc bước trong những dòng suy nghĩ miên man mắt dõi về phía xa mờ tìm kiếm những điều hư ảo. Nỗi buồn buông lơi, phủ mờ tựa như mái tóc người thiếu nữ buông thả dưới bóng trăng thanh, tay luồn qua những sợi tóc tường chừng như đang luồn vào trăng. Tìm được tên gọi của một nỗi buồn miên mang cũng khó tựa việc ôm trọn ánh trăng vào lồng ngực mình.
Có lần, bàn chân cô liêu trên miền cát trắng vô hồn, sóng biển vỗ về vô bờ, tim ta thoáng buồn vì những cơn sóng kia vỗ hoài không ngớt. Những cơn sóng cứ đuổi nhau mãi không ngừng, cố gắng tìm kiếm một người đi cùng mình nhưng hình như việc đó quá xa vời với nó, cứ đuổi nhau mà mãi chẳng tìm được nhau. Tựa như lòng ta, cố gắng theo đuổi một thứ hảo huyền luôn lẫn tránh ta. Lòng ta chạnh buồn, bước chân trĩu nặng cứ ngỡ như mình đang hòa cùng vào hành trình đi tìm tên gọi cho những nỗi buồn sầu nhân gian.
Nỗi buồn không tên là những những cung bậc cảm xúc mơ hồ trong miền tĩnh lặng riêng tư. Ảnh minh họa. |
Có lần, lướt trên những trang mạng xã hội, thoáng thấy một hình ảnh em bé bị cha mẹ bỏ rơi. Nhìn ánh mắt trong sáng của em ánh lên một sự hồn nhiên quá đỗi mà lòng buồn rười rượi.
Nỗi buồn không tên là những những cung bậc cảm xúc mơ hồ trong miền tĩnh lặng riêng tư. Ta đâu thể biết rằng khi những nỗi buồn không tên kia lấp đầy tâm hồn ta là khi tâm hồn ta đong thêm bao niềm thương mến. Đôi khi buồn chỉ là nhìn thấy những đóa hoa dại ven đường không quá kiêu sa nhưng có một sức sống quá đỗi phi thường. Tự nhủ ta có phải như vậy không…