(ĐSPL) - Con là con bé cực kì nhạy cảm. Cảm xúc của con nhiều đến nỗi con thấy như mình đang sống tạm bợ trong cái cuộc sống trần trụi này.
Con không tìm được mối liên kết với người khác, con có cảm giác như mình đang đứng một mình giữa thế giới vậy. Con đọc rất nhiều sách, nhiều tới nỗi bất kì khoảnh khắc nào trong cuộc sống của mình, con cũng có thể gắn nó với những trang sách mình đã đọc qua.Con yêu cái cảm giác đi học sớm thật sớm, có khi chỉ để gió thổi tung áo dài một chút để cảm thấy mình như một nhân vật của câu chuyện nào đó. Mọi người nói con đã bị “nhiễm” sách quá nhiều. Con chỉ không hiểu rằng cuộc sống vốn thi vị như thế tại sao không ai nhận ra?
Rồi con cứ chìm sâu vào thế giới của mình. Con yêu những mùa hoa anh đào của nhật bản, con yêu những mùa đông ở Châu Âu, con yêu nhưng buổi sớm se lạnh hay những buổi chiều mưa….Con tự dệt cho mình những cảm xúc thật đặc biệt rồi ôm ấp, nâng niu chúng mỗi ngày. Con đi học cấp ba, con rung động bằng cảm xúc của những gì mình đọc được, con vẽ vào đó màu hồng đẹp đẽ.
Kỉ niệm những ngày tháng học sinh đi qua đời con rồi không bao giờ trở lại (Ảnh minh họa).
Con đã không biết rằng, nắng trên con đường con đi học hay những hàng cây sân trường ngày đó sẽ không trở về với con một lần nào nữa. Ngày đó con đã ước mơ rất nhiều,con chắc chắn rằng con sẽ có một cuộc sống rất tuyệt ở thành phố.Con sẽ sống cuộc sống sinh viên tự do, con sẽ có những buổi chiều nghe radio thỏa thích, con được trưởng thành, con sẽ đi đến những nơi mình muốn, con sẽ gặp người con yêu, con sẽ trở thành một cô sinh viên tình nguyện mà con từng ngưỡng mộ. Con đậu đại học, con mừng rỡ đếm từng ngày để bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng cuộc sống mới của con đặc biệt hơn một chút,con có ba bên cạnh. Ba là người theo sát con từ nhỏ, ba là người con yêu nhất và cũng là người con sợ nhất. Ba cầu toàn, nghiêm khắc và khó tính, trái ngược hoàn toàn với con,một con bé chỉ sống theo những gì mình thích, dễ dãi và phóng khoáng. Con cũng đã nghĩ mình may mắn khi có người thân bên cạnh, nhưng sư việc không đơn giản như thế, đến bây giờ, con vẫn nghĩ chính ba là nguyên nhân của tất cả.
Con đã đau đớn hàng ti tỉ lần, khóc ướt gối hàng tỉ lần khi nghĩ đến việc con và ba không thể hòa hợp. Con chỉ có một người ba, con yêu ba hơn bất cứ điều gì trên đời, nhưng tại sao con không thể làm ba vui. Con đã nghĩ mình không xứng đáng sống trên cuộc đời này và con thực sự cảm thấy bế tắc.
Con đã cố gắng rất nhiều,nhưng con phải thế nào đây khi con khao khát được khám phá cuộc sống này, còn ba lại cho rằng con chỉ việc ngồi một chỗ và học.Ba không tin tưởng con, con biết đó cũng là lỗi của con nhưng con phải sống sao đây khi làm bất cứ việc gì con cũng lo sợ và có cảm giác bị dò xét. Sống với ba, con không tự nhiên để làm gì, con luôn cảm thấy như ba đang nhìn xem con đang làm gì và sẽ làm như thế nào.
Con thấy mình như một đứa trẻ lên 5 và con không tự tin để làm điều gì, lâu dần trở thành thụ động rồi chẳng muốn là gì nữa.Con nhận ra, không phải là ai đúng hay ai sai, mà là quan điểm sống của con và ba con khác nhau, hòa hợp là điều không thể.Vấn đề là ba không tin con và con không làm cách nào để thay đổi điều đó được.
Con chán ngán và thất vọng, con không còn hứng thú với thứ gì.Con không hiểu tại sao tất cả rời bỏ con? Với con, cảm xúc là điều quý giá nhất,và mất nó,con thấy mình chẳng còn gì nữa.
Bây giờ con không nhận ra chính mình, cô bé của ngày nào bây giờ béo ú và phờ phạc. Con không còn tự tin để yêu ai. Con không còn động lực để làm những gì mình ao ước, con choáng ngợp trước những gì người khác làm nhưng con chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu. Con chìm trong cô đơn và bế tắc, bây giờ con không biết mình muốn gì nữa. Nếu cứ thế này, con không nghĩ là mình còn đủ động lực để sống tiếp.Con cũng đã cố gắng chứng minh cho ba thấy mình đã lớn rồi nhưng con không làm được, con lại rơi vào cái vòng lẩn quẩn không có lối ra.
Cô Tâm ơi, cô có thể nói với con con cần phải làm gì không,con thực sự cần một lời khuyên lúc này.
Chuyên gia tư vấn trả lời:
Nhà tư tưởng, nhà triết học vĩ đại nhất thế kỷ 18 đã từng phát hiện ra sự thống nhất của các mặt đối lập; quy luật phủ định của phủ định, quy luật mâu thuẫn …Bạn cũng vậy thôi, sống tồn tại trong không gian, thời gian và vận động theo những quy luật của tự nhiên và xã hội. Bạn rất yêu thương ba, cần sự chăm sóc chu đáo của ba từ tấm bé nhưng rồi bạn cũng muốn độc lập, muốn khẳng định mình, muốn thoát khỏi cái bóng của ba nhưng ba lại chưa tin bạn, vẫn muốn chăm chút cho bạn từng tí một.
Và rồi bạn trách ba, vì ba mà bạn chẳng làm được gì, tại ba tất cả. Vì ba mà bạn cảm thấy đổ vỡ. Sự mâu thuẫn của các mặt là thế. Vậy ta ý thức đươc quy luật đó, ta phải hành động theo quy luật không là trái với nó. Bạn đựa vào ba bạn đến mức nào đó thôi thì phải độc lập. Và ba bạn cũng thế, chăm chút con đến mức nào đó thôi, phải để cho con độc lập, tôn trọng con, coi con như một người lớn.
Kỷ niệm, là tất cả nhưng cũng có thể chẳng là gì nếu thời gian dần trôi. Mọi sự vật luôn vận động không ngừng theo quy luật vốn có của nó. Hết mưa là nắng hửng lên thôi/ hết buồn là vui vốn sự đời. Mọi cái đều có ngưỡng của nó, quá đi là không tốt. Lãng mạn, mơ ước là điều tốt. Nhưng nếu quá đi để tâm hồn treo ngược cành cây. Chân không chạm đát, cứ lơ lửng mãi thì chẳng ra sao. Mơ ước quá thì thành viển vông, quá thực tế thì thành kẻ thực dụng.
Nên tự cân bằng lấy cuộc sống để sống bạn ạ.
Chuyên mục hợp tác giữa báo Đời sống & Pháp luật và Tư vấn Thanh Tâm thuộc Hội khoa học tâm lý tư vấn Giáo dục Việt Nam. Độc giả có thể gửi tình huống tư vấn tại đây hoặc gọi trực tiếp đến tổng đài 19006674. |