(ĐSPL) Đêm cuố? cùng trước kh? được trả tự do, chờ tá? thẩm sau hơn 10 năm tù đầy, ông Nguyễn Thanh Chấn và ngườ? bạn tù cùng phòng của ông là Đỗ Văn Toản (SN 1961) đều không hẹn mà cùng lăn dà? đô? hàng nước mắt.Ngườ? ta thường nó?: Có ha? nơ? không nên gặp nhau là nhà tù và bệnh v?ện, thế nhưng ông Nguyễn Thanh Chấn và ông Đỗ Văn Toản đã gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu ấy. Tạ? đây, ông Chấn từng có một thờ? g?an dà? ở cùng buồng g?am vớ? ông Đỗ Thanh Toản. Và rất nh?ều lần cả ha? ngườ? chuyển trạ?, chuyển độ? cuố? cùng lạ? gặp nhau ở chung một phòng. Ăn cùng nhau, ngủ cùng phòng nên g?ữa những ngườ? tù luôn có sự sẻ ch?a, cảm thông vớ? nhau.Lá thư của bạn tù gử? cho ông Nguyễn Thanh Chấn
Những dòng chữ nghệch ngoạc nhưng chứa đựng tình cảm chân thành của ngườ? bạn tù Đỗ Văn Toản.
Nhận được lá thư do ông Đỗ Văn Toản v?ết gử? ông Toản là dòng chữ: “Khoảng khắc không tưởng” được v?ết rất to và tô đậm. Lá thư ha? chỉ ha? mặt g?ấy vớ? những dòng chữ v?ết vộ? nghệch nghoạc nhưng ông Chấn vẫn nhớ như ?n từng con chữ: “Ông có b?ết không, hôm nay là ngày công dân thứ 90 tr?ệu của V?ệt Nam chào đờ?. Thực ra tô? không muốn nó? đến câu chuyện dân số nhưng tô? muốn nó? rằng, ông như được s?nh ra lần nữa. Thật mừng cho ông, vu? cùng g?a đình ông, ngày ma? là cuộc đoàn tụ không tưởng của g?a đình ông. Có lẽ vong l?nh của bố ông – Một anh hùng l?ệt sỹ đã thấu h?ểu đ?ều đó.
Ông Nguyễn Thanh Chấn đọc lá thư của ngườ? bạn tù.
Có thể ngày ma? tô? – ông không còn câu chuyện thì thầm to nhỏ nữa, nhưng ký ức về ông, con ngườ? ông vẫn còn mã?. Tô? vẫn ở chặng đường còn lạ?. g?ờ thì tô? có thể nó? một câu rằng chúc mừng ông, chúc mừng sự đoàn v?ên. Nếu có thể ông thắp g?úp tô? một nén nhang lên bàn thờ của bố ông, ngườ? anh hùng đã hy s?nh vì tổ quốc.Ông à, nếu có thể tô? sẽ v?ết về con ngườ? ông, cuộc đờ? ông thành một t?ểu thuyết. Cho dù có thể nào đ? nữa thì ông cũng phả? bình tĩnh, bước qua khó khăn và hãy t?n vào công lý. Còn ngườ? vợ ông hơn 10 năm khổ cực, vất vả, thật là một sự tìm k?ếm có một không ha?. Rồ? những ngườ? cố tính gán ghép tộ? ác cho ông sẽ phả? trả g?á. Muốn nó? vớ? ông nh?ều lắm, sau này nếu có ngày gặp lạ? chúng ta sẽ tâm sự nh?ều hơn…”.Cẩn thận gập lạ? bức thư vốn là một tờ g?ấy g?ấy vở học s?nh v?ết kín 2 mặt, ông Nguyễn Thanh Chấn nhìn chúng tô? nghẹn đ?: “Từ lúc về đến g?ờ, không ngày nào tô? không lô? bức thư ra đọc, đến thuộc lòng rồ?, tô? nhớ ông Toản nh?ều lắm. Ông ấy còn hứa, lúc nào ra trạ? sẽ v?ết cho tô? một quyển sách về những tháng ngày chúng tô? ở cùng nhau. Ông ấy văn hay chữ tốt, tô? t?n là ông ấy hoàn toàn có thể làm được v?ệc đó. Lạy trờ? cho ông ấy mạnh khỏe, yên tâm cả? tạo để rồ? sớm ra trạ?”.Nó? đoạn mắt ông Chấn nhòe đ?, trên gương mặt khắc khổ ấy ánh nên một n?ềm t?n sắt đá, hy vọng vào một ngày ma? tươ? sáng.Đức Nguyễn – Long Nguyễn – Cao Tuân
Link bài gốcLấy link
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/clip-nguyen-thanh-chan-roi-nuoc-mat-khi-doc-la-thu-cua-nguoi-ban-tu-a9487.html