(ĐSPL) - "Đó là đối tác của tôi, tôi đang đi kiếm con đấy! Anh không có khả năng thì để tôi tìm người khác, tôi đổi ý rồi không thể chết già ở nhà anh được". Đó là những lời cay nghiệt vợ tôi vỗ vào mặt tôi sau 6 năm chung sống.
Tôi và cô ấy làm cùng công ty cũ, duyên phận khiến chúng tôi thành vợ thành chồng sau 2 năm tìm hiểu và yêu đương. Cô ấy là người con gái cá tính, rất năng động và thẳng tính nhưng cũng không kém phần chu đáo và tình cảm.Tôi đã từng mãn nguyện vì có được một người vợ như thế.
Khi cưới nhau, chúng tôi còn chưa lo được chuyện nhà cửa, vẫn phải thuê trọ nên 2 vợ chồng bàn nhau kế hoạch việc con cái để ổn định cuộc sống trước. Hơn 2 năm sau cưới, lo lắng tiền nong cùng sự hỗ trợ của người thân, vợ chồng chúng tôi đã mua được 1 căn nhà khang trang và sẵn sàng chờ đón con yêu. Nhưng chuyện nhà cửa thì đã ổn thỏa vậy mà chờ mong tin vui mãi vẫn chưa thấy.
Chúng tôi quyết định đưa nhau đi bệnh viện kiểm tra thì mới tá hỏa biết hung tin. Rằng tôi mắc chứng không có tinh trùng. Hụt hẫng và đau đớn ê chề với những lời bác sĩ kết luận. Cho dù được bác sĩ động viên, cứ chữa chạy biết đâu một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với vợ chồng tôi. Nhưng tôi biết, điều đó sẽ là rất khó.
Những ngày đầu biết tin, tôi chán nản vô cùng, nhiều lúc thấy như bị mất thăng bằng trong cuộc sống. Khi đó, vợ tôi còn động viên tôi nhiều lắm, nhưng vợ càng đối tốt với tôi, tôi càng bị tâm can dày xé. Hơn bao giờ hết tôi thấy mình là người có tội lớn với vợ. Chẳng nhẽ lấy tôi, cô ấy bị mất cái quyền được làm mẹ ư?
Không thể cam tâm để vợ chịu bất hạnh với mình, tôi nhiều lần nói đến chuyện ly hôn nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý. Vừa thấy tội lỗi vừa thấy hạnh phúc khi có được một người vợ như thế. Nhưng ở đời không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nhất là đối với lòng dạ con người thì thật là khó đoán trước.
Thời gian gần đây, vợ tôi được lên chức Phó phòng kế hoạch, công việc lu bù sớm tối, không còn để ý nhiều đến việc chăm sóc gia đình như mọi khi. Và hiển nhiên cũng không hay để ý thái độ của tôi là mấy. Cuộc sống vợ chồng dần trở nên nhạt nhẽo, con cái không có thành ra chúng tôi chỉ như những người xa lạ cùng sống chung trong một căn nhà.
Tuần vừa rồi, vợ tôi có thông báo đi công tác Đà Nẵng 1 tuần. Cùng thời gian đó, công ty tôi tổ chức đi du lịch Đà Nẵng. Thời gian này, tôi cũng quá mệt mỏi với cuộc sống nên cũng muốn đi chơi cho khuây khỏa. Vì mối quan hệ vợ chồng tôi gần đây không được tốt lắm nên tôi cũng không buồn gọi thông báo với vợ là mình cũng sẽ vào Đà Nẵng nữa. Rồi chuyến đi tưởng chừng giúp tôi thoải mái hơn thì lại trở thành 1 chuyến đi đầy buồn đau, đáng nhớ.
Vừa xuống khỏi xe, tôi chột dạ nhận ra bóng dáng vợ mình, cô ta đang tay trong tay với 1 người đàn ông lạ. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, sẽ có ngày cô ấy xa tôi nhưng tôi vẫn không khỏi bàng hoàng thất vọng. Nhưng mới chỉ thế, tôi không thể kết luận vợ ngoại tình được. Vậy là với vị trí của một người khách du lịch tôi bất đắc dĩ trở thành 1 thám tử theo dõi vợ.
Sau 2 ngày, bỏ tham gia các hoạt động tập thể của công ty để theo dõi vợ, tôi đã tận mắt chứng kiến vợ ngoại tình. Một hành động nhơ bẩn đáng xấu hổ, tưởng rằng cô ta sẽ luống cuống lắm. Vậy mà cô ta trơ tráo hơn tôi tưởng, khi bị tôi bắt quả tang, cô ta vừa mặc quần áo vừa chỉ vào người đàn ông đang vội vàng chạy ra khỏi phòng rằng: "Đó là đối tác của tôi, tôi đang đi kiếm con đấy! Anh không có khả năng thì để tôi tìm người khác, tôi đổi ý rồi không thể chết già ở nhà anh được". Chết điếng trước những lời của người đàn bà tôi gọi là vợ, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng như 1 người lính thất trận trở về. Bao đắng cay, tủi nhục chỉ vì tôi không thể có con.
Ngay ngày hôm sau, tôi đã bỏ đoàn trở về Hà Nội và lặng lẽ làm lại đơn ly hôn. Lần này thì chắc chắn cô ta sẽ sẵn lòng mà ký vào tờ giấy đó. Vậy là cuộc sống hôn nhân của tôi đã hết. Một kết thúc không hề đẹp chút nào. Trong tôi giờ là một cảm giác trống rỗng, mất thăng bằng và tuyệt vọng. Giá như tôi không phải chứng kiến cảnh đó thì hay hơn biết mấy.
Tôi biết mình không có quyền bắt cô ấy phải chịu chung nỗi bất hạnh của đời mình nhưng nếu cô ấy ra đi đàng hoàng hơn, không phải theo cách nhơ bẩn kia thì tôi sẽ bớt cảm giác bị lừa dối, hụt hẫng như thế cuộc sống sau này của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
QUỲNH ANH