Chúng tôi tìm hiểu và yêu nhau rất nhanh chỉ vẻn vẹn sau 4 tháng rồi cưới. Chồng tôi là người chín chắn, vẻ ngoài phong độ nói chuyện rất có duyên, hơn nữa nhà anh chỉ cách nhà 3 km nên tôi sớm bị anh cưa đổ.
[mecloud]tKkSByvVIV[/mecloud]
Nói không ai tin chứ khi yêu nhau chúng tôi chỉ đơn thuần trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, những cái nắm tay ôm eo đầy tình cảm chứ tuyệt nhiên không có chuyện gì khác. Tôi rất vui vì đã chọn được người biết nghĩ cho mình, biết giữ gìn cho người yêu. Hơn nữa, chúng tôi cũng chỉ mới yêu nhau được thời gian ngắn nên cũng khó có chuyện gì phức tạp hơn.
Như bao cô gái khác, tôi hồi hộp khi được tỏ tình, được cầu hôn rồi lại mong mỏi ngày mình được mặc áo cô dâu. Rồi giấc mơ của tôi thành hiện thực, tôi được mang trên mình chiếc áo cô dâu, tay trong tay sánh bước bên anh trong niềm hạnh phúc. Chúng tôi chính thức làm làm vợ làm chồng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm đó, vậy mà cuộc sống đâu có trọn vẹn như thế.
Đêm tân hôn của chúng tôi trở thành thảm kịch. Ảnh minh họa |
Đêm tân hôn của chúng tôi trở thành thảm kịch. Không biết vì lý do gì mà anh không thể cởi mở với tôi cho dù tôi đã cố gắng gần anh. Trong lòng thấy hụt hẫng vô cùng nhưng rồi cũng tự động viên mình, có thể do chuẩn bị đám cưới mệt mỏi nên anh mới như vậy. Tôi sẽ chờ anh.
Chờ mãi nhưng anh vẫn không hề có cảm hứng với tôi. Chuyện này tế nhị tôi cũng không tâm sự với ai, 1 mình mò mẫm trên mạng tìm hiểu thì lờ mờ biết chồng mình có khi bị yếu sinh lý hay 1 chứng bệnh nào đó của đàn ông nhưng tôi vẫn chưa dám nói với chồng sợ anh mặc cảm mà bệnh càng nặng.
Trong thời gian này, tôi vẫn miệt mài tìm hiểu các món ăn có lợi cho anh, còn hì hụi tự làm giá sạch bổ sung vào thực đơn hàng ngày của gia đình những mong sẽ hỗ trợ anh phần nào hoàn thành nhiệm vụ. Để giúp anh tự tin hơn khi gần vợ, có những lần tôi còn phải giả vờ mình được thỏa mãn, nhưng 1 lần, 2 lần còn được, đằng này anh cứ mãi thế tôi cũng mệt mỏi lắm.
Lấy nhau sắp được nửa năm mà chưa có tin vui, mẹ chồng tôi và mọi người đang giục vợ chồng tôi quá mà tôi chỉ biết cười trừ. Chẳng nhẽ lại nói con chưa từng được làm vợ theo đúng nghĩa thì làm sao có cháu cho bà được.
Chỉ việc này thôi mà lúc nào cũng làm tôi mất tập trung và có cảm giác hạnh phúc của mình bị đe dọa. Tôi quyết định mở lời để anh đi khám xem tình trạng thế nào để có hướng giải quyết sớm nhưng anh một mực không nghe. Anh 1 mực cãi anh không bị làm sao mà phải khám, nói như vậy là xúc phạm anh, coi thường anh này nọ.
Tôi bực quá mà nói: "Rõ ràng là biểu hiện của yếu sinh lý lại còn chối. Anh không đi khám xem thế nào rồi lúc hối không kịp, còn chuyện con cái nữa chứ!". Nói xong cũng thấy mình phũ quá nhưng không thế không được. Tôi dịu giọng lại với anh tưởng anh sẽ thôi, đằng này anh lại khùng lên mà quát lại tôi: "Tôi tưởng cô yêu tôi thì phải thế nào chứ, không biết chăm sóc, yêu chiều tôi, tôi như vậy đấy! Cảm thấy không ở được thì giải tán!".
Lấy chồng 5 tháng mà chưa biết thế nào là hạnh phúc lứa đôi. 5 tháng đó với tôi dài như 5 năm chỉ vì chồng tôi không có nhu cầu gần vợ. Tôi phải làm sao để chồng bỏ đi cái tôi của mình mà khám chữa chu đáo cho khỏi bệnh để bảo vệ chính cuộc sống hôn nhân mới chỉ bắt đầu của chúng tôi?
Tôi thật sự mệt mỏi! Nếu động viên mãi, chồng không nghe theo thì tôi phải làm sao? Còn nếu tình trạng đó kéo dài mãi, tôi sợ chính anh cũng là người muốn bỏ cuộc chứ không phải là tôi. Tôi phải làm sao bây giờ?