Anh cho mình quyền thích gì cũng phải có, nếu không đáp ứng được tức là tôi không toàn tâm toàn ý với gia đình, sẽ bị anh chửi và đánh đập.
Chúng tôi ở cùng xóm và chơi với nhau từ bé, lớn lên yêu nhau, tôi đang học Sư phạm thì cưới và sinh được một bé trai kháu khỉnh. Mặc dù kinh tế không có nhưng vợ chồng thật hạnh phúc khi ở bên nhau. Lúc đấy tôi mới 19 tuổi, không có nhiều ước mơ, chưa có suy nghĩ phải làm gì cho tương lai, chỉ thấy đó là hạnh phúc vì mình đã biết sinh con mà lại là con trai nữa.
Cuộc sống thật không đơn giản như tôi nghĩ. Chồng vốn là con trai độc nhất trong nhà nên được bố mẹ chiều từ bé, cần gì cũng được đáp ứng. Đến khi lấy vợ thói quen đấy vẫn không thay đổi, tôi nhận ra điều này khi sinh được một tháng. Chồng đi đánh bài suốt đêm đến sáng về ngủ cứ tiếp diễn như thế đến khi cháu được một năm thì anh nhập ngũ, tôi lại tiếp tục học đại học. Cuộc sống của tôi lại trở nên khó khăn gấp bội lần, tưởng chừng không thể vượt qua nổi.
Sau một tháng từ ngày anh trở về, cuối cùng tôi cũng chứng minh được sự trong sạch của bản thân nhưng cảm thấy hận bố mẹ lắm vì đã đẩy tôi xuống vực thẳm. Ảnh minh họa. |
Thời gian cứ trôi đi, tôi cũng học xong và tiếp tục đi làm, chồng đi xuất khẩu lao động, cuộc sống dần ổn định. Tôi được thăng chức, chồng làm công việc cũng thuận lợi, kinh tế ngày càng khá giả hơn. Tưởng như sóng gió không bao giờ đến với vợ chồng tôi nữa, tôi đã cố gắng nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng cho thật tốt để anh yên tâm làm việc.
Muốn phấn đấu để có vị trí trong xã hội rất vất vả, thời gian anh đi xa làm ăn tôi cũng phấn đấu không mệt mỏi. Khi nhà trường có kiểm tra, tôi cùng với hiệu trưởng làm việc đến tối muộn mới về, ở nhà bố mẹ chồng không hiểu lại nghĩ tôi đi chơi, bỏ bê gia đình nên lục đồ đạc của tôi xem có gì không. Chẳng may, lọ thuốc tôi dùng khi chồng còn ở nhà tôi không vứt đi mà vẫn để trong tủ, thế là mẹ chồng tôi đi thông tin với mọi người về tôi những điều không tốt.
Biết mình bị oan tôi vẫn không nói gì, coi mọi chuyện không hề biết, nghĩ mình không làm gì sai nên chẳng sợ. Tôi cố gắng lao vào công việc để quên mọi buồn phiền, sự nhớ nhung khi chồng đi xa và chờ đợi anh trở về. Ngày đấy cũng đến, tôi và con trai đi đón chồng, cháu gặp bố đã ôm chặt, hôn yêu vào má, nhìn cha con hạnh phúc tôi mừng khôn tả.
Chồng tôi về được 3 ngày, bố mẹ chồng tôi bắt đầu nói xấu, vu cho tôi tội phản bội chồng con, nhà tôi bắt đầu có những cuộc cãi vã, tôi sống như trong địa ngục, không có cơ hội để giải thích hay chứng minh mà chỉ được phép nghe người khác kết tội mình. Chồng lúc đầu còn lên tiếng bênh vực, sau chỉ chửi bới, nhiếc móc, nhưng vì con, tôi vẫn chịu đựng và tìm cơ hội giải thích. Sau một tháng từ ngày anh trở về, cuối cùng tôi cũng chứng minh được sự trong sạch của bản thân nhưng cảm thấy hận bố mẹ lắm vì đã đẩy tôi xuống vực thẳm.
Mọi chuyện đã qua, chúng tôi có thêm cháu trai xinh xắn và kháu khỉnh, thời gian dài sau sóng gió lại tiếp tục không buông tha tôi. Xuất khẩu lao động về hẳn, chồng tôi không đi làm gì nữa, chỉ ở nhà làm linh tinh; công việc của tôi vẫn tiếp diễn nhưng giờ đã lên quản lý, công việc không cố định. Chồng ở nhà buồn bắt đầu chơi bời, cờ bạc, anh nghe bạn bè quản lý điều tra tôi liên tục. Anh bắt đầu cho mình quyền thích gì cũng phải có, nếu tôi không đáp ứng được tức là tôi không toàn tâm toàn ý với gia đình, thế là anh sẽ chửi và đánh đập tôi.
Áp lực công việc, áp lực xã hội và gia đình khiến tôi không chịu nổi, sắp kiệt sức rồi. Tôi sợ cuộc sống cứ như thế này tôi sẽ không vững tâm vượt qua được. Tôi cần một người chồng để chia sẻ buồn vui, hiểu công việc chứ không phải coi tôi là công cụ kiếm tiền để phục vụ chồng.
Hoài