(ĐSPL) – Đến lúc bị tai biến, nằm một chỗ hắn ta mới nhớ đến chị, người vợ đảm đang tháo vát bị hắn đuổi ra khỏi nhà cách đây hai năm vì nghe lời ngon ngọt của nhân tình.
Ngày lấy hắn, chị là một cô gái xinh nổi tiếng cả khu phố. Hắn cũng là một chàng trai Thủ đô, đào hoa hút hồn các cô gái trẻ. Nhiều người xuýt xoa hắn và chị là một cặp trời sinh “trai tài gái sắc”.
Về làm dâu, hai vợ chồng sống chung với bố mẹ hắn trong một căn hộ tập thể chật chội, cũ kĩ. Vốn là công nhân xưởng may gần nhà, thu nhập bấp bênh, từ lúc sinh đôi hai cậu con, chị xin nghỉ việc ở nhà phụ giúp mẹ chồng bán xôi kiếm sống.
Suốt ngày quẩn quanh trong nhà với xôi, thịt và chăm hai đứa con nhỏ, chị ngày càng gầy guộc và héo hon, nhan sắc đi xuống. Còn hắn – gã chồng chị vẫn đào hoa, phong độ làm lái xe đường dài và là nguồn thu nhập chính của cả gia đình.
Rồi bố mẹ chồng chị mắc bạo bệnh lần lượt qua đời, chị chu tất chăm sóc từ lúc các cụ bị bệnh đến lúc ma chay, cúng giỗ. Hắn thường xuyên đi xa, mặc mọi việc nhà cho chị quán xuyến. Hai đứa con nhỏ ngày một lớn, lâu không thấy bố, đến ngày hắn về chúng còn sợ sệt, lảng tránh như gặp người xa lạ.
Rồi khu phố nhỏ xì xào chuyện hắn cặp kè với một người đàn bà khác, góa bụa nhưng xinh đẹp, sành điệu hơn chị. Chị bỏ ngoài tai, vẫn một mực tin chồng, tin những đồng tiền hắn mang về ngày một ít đi vì “mối hàng ngày càng giảm”. Thế nhưng, mối hàng ít đi mà tần suất, số ngày hắn xa nhà càng nhiều hơn, có lúc đến cả vài tháng trời hắn không về thăm mẹ con chị một lần.
Cô ta ngang nhiên bước vào nhà cười mỉa: “Nhìn mày kìa, đáng thương chưa. Đến cả thằng chồng cũng không biết giữ..." Ảnh minh họa. |
Chị lo lắng, tất bật với những gánh hàng xôi nuôi hai đứa con nhỏ đến tuổi học hành. Có lúc chị buồn tủi, rơi nước mắt vì sự thờ ơ của hắn. Nhưng chị vẫn không tin, hắn – người chồng lâu lâu gọi điện ngon ngọt bảo chị gửi thêm ít tiền, có lúc là cả mấy chục triệu để hắn lo lót chạy vì nhỡ “đâm xe vào người ta” phải đền bù – lại có thể phản bội chị. Chị chạy vạy hết nội ngoại rồi hạ mình đi vay nợ khắp nơi cho hắn. Thế nhưng, nhận được tiền, hắn lại dửng dưng để mặc chị quay cuồng trong đống nợ với tiền đóng học của hai đứa con.
Một đêm, chị không nhớ rõ mấy giờ nhưng đã khuya lắm rồi, các ô cửa sổ trên những tòa nhà cao tầng lần lượt tắt đèn. Trời đổ mưa lớn, chị đội mưa gánh hàng xôi đi khắp ngõ nhỏ rao héo hắt với mong muốn kiếm thêm chút tiền cho hai thằng con ngày mai đóng học. Rồi một cặp vợ chồng ôm ấp nhau tình tứ đỗ xe, người phụ nữ phấn son xức nước hoa thơm phức bước xuống chạy đến: “Có bánh khúc không cho hai cái?” Chị cẩn thận, cặm cụi gói bánh trong túi báo cũ để giữ nóng. Ngước lên, chị bất ngờ bắt gặp ánh mắt đó. Hắn – gã chồng mấy tháng nay không về thăm vợ con vì “cố chạy xe đường dài, gom góp tiền trả nợ”. Hắn lặng thinh không nói câu nào, chị vội dúi túi bánh, nước mắt chảy dài quẩy gánh hàng bước đi vội vã như lẩn tránh.
Chị không tin, không ngờ người chồng mà chị thầm tự hào và là điểm tựa duy nhất mỗi khi gặp khó khăn lại lừa dối, phản bội chị đau đớn như vậy.
Sau đêm đó, chị đổ bệnh, gánh xôi hiu hắt nằm lăn lóc trong góc nhà. Hai thằng con chị ngày đi học chiều về thay nhau vét nấu những hạt gạo cuối cùng chăm mẹ. Hắn trở về. Hai đứa con lẳng lặng không chào cha. Hắn im lặng vứt cho chị mấy trăm nghìn trên bàn học các con rồi lại lái xe đi.
Một tuần sau, dù đã mệt mỏi lắm, chị vẫn cố gượng dậy quẩy hàng đi bán. Chị không thể để hai đứa con chết đói. Chị phải làm để nuôi chúng ăn học, khôn lớn bởi đó là niềm hi vọng cuối cùng trong cuộc đời chị.
Thế nhưng, niềm hi vọng nhỏ nhoi đó của chị một lần nữa vụt tắt khi đến cả căn nhà, nơi che mưa che nắng duy nhất của ba mẹ con cũng bị tước đoạt. Hắn trở về đòi ly dị và tuyên bố mẹ con chị phải dọn ra khỏi nhà trong vòng 1 tuần. Chị chết lặng. Biết đi đâu, con còn nhỏ, tiền không có lấy đâu ra chỗ ở.
Nhưng chưa đầy một tuần sau, người đàn bà phấn son hôm nọ tìm đến. Cô ta ngang nhiên bước vào nhà cười mỉa: “Nhìn mày kìa, đáng thương chưa. Đến cả thằng chồng cũng không biết giữ. Nó ăn ngủ với tao mấy năm nay rồi mà không biết hả. Tao báo với mày là số tiền mày gửi ấy, đừng mong đòi lại, đó là phí tao nuôi chồng hộ mày đấy. Khôn hồn thì nhanh chóng dọn đồ cút khỏi đây, đừng để tao phải đụng đến hai đứa con của mày”.
Nước mắt chị khô cạn, đau khổ quá nhiều chị không còn sức để khóc, cũng không còn tâm trí để đối phó với hai con người mạt hạng đó. Chị đi khắp nơi tìm phòng trọ. Trong người còn đúng 500 nghìn vừa nuôi con vừa phải tìm phòng để ở. Cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười khi chị gặp được hai ông bà nghèo tốt bụng cho mẹ con chị tá túc, nợ tiền phòng hai tháng.
Mẹ con chị dắt díu nhau xuống đó ở. Căn phòng chật chội, ẩm thấp, mưa dột khiến nhiều lúc chị rơi nước mắt thức trắng đêm trông cho hai đứa con ngủ. Rồi chị quyết định ngoài bán xôi còn bán thêm rau củ để kiếm thêm thu nhập. Thức khuya dậy sớm, vất vả là vậy nhưng vẫn không đủ cho 3 miệng ăn, chị đành lòng cho hai thằng nhỏ nghỉ học 1 năm để phụ giúp. Đến nay sau 2 năm chạy vạy, cuộc sống của mẹ con chị tạm ổn, hai đứa con đi học trở lại, chị cũng kiếm thêm được đồng ra đồng vào nhờ chăm chỉ buôn bán rau.
Rồi bốn ngày trước, gặp lại người nhà chồng cũ, chị được biết 1 năm nay hắn ta ngã bệnh, bị tai biến nằm liệt giường. Cô bồ sau mấy tháng hầu hạ vơ vét hết của cải bán rồi bỏ đi. Chị quay về thăm, nước mắt hắn chảy lưng tròng...
Chị cắp nón ra về lòng nặng trĩu... Người dân trong khu phố nhỏ to: “Ông trời quả có mắt, đó là cái giá phải trả cho gã chồng bội bạc”.