(ĐSPL) – Tới giờ tôi vẫn chưa dám nghĩ mình sẽ về nhà anh chơi một lần nữa. Tôi thật sự thấy sợ cảm giác khi gặp mẹ anh, bà anh như hôm vừa rồi.
Tôi vốn là con nhà lao động, từ nhỏ bố mẹ tôi đã vất vả cực nhọc nuôi 4 chị em ăn học. Bố tôi là công nhân, mẹ tôi là nông dân. Tuy vất vả, nhưng tôi luôn tự hào vì bố mẹ đã không để tôi thua kém bất kỳ bạn bè nào.
Đáp lại sự kỳ vọng của bố mẹ, tôi luôn là học sinh giỏi của trường. Mỗi kỳ thi học sinh giỏi, tôi đều mang về niềm tự hào cho trường cho lớp và cho bố mẹ mình.
Thời gian trôi nhanh, tôi dần khôn lớn. Tôi đỗ và theo học tại một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Và tôi quen anh, một anh chàng bảnh trai quê ở Hà Nội. Khi mới quen nhau, tôi cũng đã tâm sự với anh về hoàn cảnh gia đình mình. Anh nói, anh thấu hiểu điều đó và gia đình anh cũng chẳng hơn gia đình tôi là mấy.
Tôi thấy hoàn cảnh gia đình anh khác xa với gia đình tôi (Ảnh minh họa). |
Sau những buổi nói chuyện hợp gu chúng tôi sớm kết thành một đôi. Ai cũng nói tôi may mắn khi yêu được anh chàng học giỏi, ngoan như anh. Suốt 2 năm trôi qua, tôi chưa một lần về nhà anh, chỉ biết bố mẹ anh cũng là những người lao động chân chất như bố mẹ tôi mà thôi.
Tôi không hề hoài nghi điều đó cho tới một ngày khi ra trường, cả hai chúng tôi đều đã đi làm. Anh nói “Giờ là lúc anh nên đưa em về nhà giới thiệu với bố mẹ, bà anh. Hẳn họ sẽ rất vui khi gặp cô gái xinh xắn, dễ thương như em”. Tôi hơi bỡ ngỡ nhưng anh cứ gặng, nên tôi đành chấp nhận.
Chiều hôm đó, khi đi làm về với đồng lương ít ỏi, tôi mua một quả dưa hấu để làm quà. Sở dĩ tôi mua dưa hấu vì anh nói anh thích ăn dưa và bà anh cũng vậy.
Khi xe dừng trước một căn nhà 3 tầng khang trang, tôi mới chột dạ. Tôi đòi về, anh mới thanh minh rằng anh không muốn tôi biết rằng anh là con nhà khá giả. Anh sợ khoảng cách sẽ khiến chúng tôi xa nhau. Anh thật sự yêu thương tôi và mong tôi hãy hiểu cho anh. Anh cũng không quên trấn an rằng bố mẹ anh là những người dễ tính.
Khi vào nhà, anh và tôi ngồi đợi ở phòng khách, 10 phút sau mẹ anh và bà anh xuất hiện. Trông họ rất sang trọng không giống như anh kể chút nào. Khi nói chuyện tôi mới hay, mẹ anh là con nhà danh giá, hiện đang làm chủ một công ty sản xuất gỗ. Tôi nghe mà giật mình.
Bà anh bảo anh đi mua giúp bà một ít đồ. Anh nói tôi đi cùng, nhưng tôi ngại nên xin ngồi lại. Khi chỉ còn 3 người phụ nữ với nhau tôi vô cùng bối rối.
“Nghe nói, bố mẹ cô đều là những người lao động. Nhà cô có mấy chị em? Giờ cô có phải thay bố mẹ nuôi em ăn học không?”
“Thế dự định của cô sẽ ở lại Hà Nội làm việc lâu dài”
“Tại sao cô lại yêu con trai tôi có phải vì cô biết gia đình tôi giàu có”- mẹ anh nhìn tôi chằm chằm.
Trước những câu hỏi của mẹ anh tôi không biết trả lời thế nào cho đành. Những điều hôm đó khiến tôi vô cùng choáng váng. Khi kết thúc câu chuyện mẹ anh còn nói với tôi rằng “Nhân lúc thằng Tuấn không có nhà phiền cô tí về cầm quả dưa đi cho. Nhà tôi không ăn loại dưa này. Lần sau đến chơi, cô không phải mua gì nữa nhé”.
Bà nói rồi bảo cô giúp việc mang lên một đĩa hoa quả, trong đó có món dưa hấu mà anh vẫn thường thích ăn khi tôi mua. Nhưng cái vị của nó khác hẳn với quả dưa tôi mua. Phải chăng lúc đó, vì miệng tôi quá khô hay do đây là loại dưa đặc biệt chỉ dành cho người giàu?
Giờ tôi cảm thấy vô cùng bối rối, tôi không biết có nên tiếp tục yêu anh hay không? Tôi thấy hoàn cảnh gia đình anh khác xa với gia đình tôi. Liệu chúng tôi có hòa hợp khi đến với nhau không mọi người ơi?
HỒNG MINH (BẮC NINH)