(ĐSPL) - Vì không đành lòng chứng kiến người mẹ đau khổ vì ghen, muốn chấm dứt ngọn nguồn khiến gia đình rạn vỡ, Nguyễn Văn Dương đã vung dao phạm phải tội ác tày trời mà cứ ngỡ mình hành động vì đạo hiếu.
Tại một trại giam heo hút, nhìn Nguyễn Văn Dương cặm cụi bên những sản phẩm do chính mình làm ra, ít ai nghĩ đôi bàn tay ấy đã từng nhuốm máu và hủy diệt đi chính tuổi thanh xuân của mình. Tháng ngày trôi đi trong dày vò tiếc nuối, chỉ có phần kí ức sâu đậm nhất neo đậu trong tâm hồn người con này chờ đợi và hy vọng, đó là mảnh kí ức về gia đình những tháng ngày còn yên ấm.
Ngày ấy, Nguyễn Văn Dương đã phải bỏ học giữa chừng để đi chữa căn bệnh suy thận. Suốt 3 năm trời, trường học của Dương là bệnh viện, bạn bè của Dương là bác sĩ. Cha mẹ Dương ôm con đi gõ của khắp nơi, hết bệnh viện huyện lại đến bệnh viện tỉnh, bệnh viện trung ương. Trong người Dương, thuốc thang còn nhiều hơn nhựa sống. “Những lúc ôm con ở trên Thái Bình, muỗi nó cắn mà màn thì nhỏ, mẹ phải nằm át ra giường để ôm con cho con khỏi bị muỗi. Sáng ra, người mẹ sưng vù nhưng cũng không kêu than”, bà Phạm Thị Thơm, mẹ phạm nhân Nguyễn Văn Dương, kể về những tháng ngày ôm con đi chữa bệnh hiểm nghèo.
Hàng ngày, bố mẹ Dương thay nhau thức trông con ở viện.Những lúc tỉnh dậy, thấy gương mặt thất thần của bố mẹ, Dương không thể nào quên.Cả những lần bố mẹ bế Dương trên vai chuyển viện trong những ngày lạnh cắt cắt thịt, Dương cũng còn nhớ mãi. “Ngày ấy, tuy bị bệnh nhưng em cảm thấy rất thoải mái vì luôn có bố mẹ bên cạnh động viên, em cũng được bố mẹ chiều hơn so với những anh chị khác trong nhà”, Dương chia sẻ.
Trong khoảng thời gian đi nghĩa vụ quân sự, Dương nghe phong phanh chuyện cha mình có một người đàn bà khác. Cảm xúc đầu tiên ập tới cậu là ngỡ ngàng và không tin vào tai mình. Lập tức xin nghỉ phép để về thu xếp chuyện gia đình. Nhưng thực chất là Dương muốn tìm hiểu kỹ hơn về những điều khủng khiếp thiên hạ đang đồn thổi.Dương về hỏi mẹ thì bà chỉ im lặng, chính sự lặng im cũng những giọt nước mắt của mẹ đã là lời thú nhận chuyện cha ngoại tình là có thật.Và điều tệ hại hơn, người phụ nữ mà cha yêu chẳng phải đâu xa lạ mà chỉ cách nhà Dương có vài chục bước chân.Sau lần ấy, Dương đã nói chuyện cùng cha như hai người đàn ông trưởng thành và có trách nhiệm.Nhưng xưa nay cha vẫn vậy, chỉ lặng im và trơ khấc như pho tượng nghìn năm tuổi.Dươngnhớ lại những kỉ niệm, những năm tháng cùng mẹ cùng cha chung lưng đấu cật, cày cuốc nửa đêm gà gáy để nuôi 3 chị em Dương khôn lớn, trưởng thành. Dương khuyên cha nên chấm dứt chuyện tình cảm này, đừng đánh đổi mái ấm gia đình và tránh điều tiếng đổ lên vai mẹ. Sống ở ngôi làng nhỏ bé này, sẽ chẳng có chuyện gì mà người dân trong làng không hay biết nhưng mọi chuyện vẫn cứ đẩy đi xa hơn.
Đến khi thực hiện xong nghĩa vụ trở về, mọi chuyện không những không chấm dứt như Dương kì vọng mà con đi theo chiều hướng tồi tệ hơn. Cô Lan, tình nhân của cha Dương đã có thai và kiên quyết sinh ra đứa bé ấy. Không chịu đựng được thực tại và “lời ong, tiếng ve” của xóm giềng, mẹ Dương bỏ vào Nam để lại thửa ruộng cằn hoang và luống rau úa vàng xơ xác.Còn Dương cũng lên thủ đô kiếm sống để không phải đối diện với thực tại hoàn cảnh gia đình.Có lần mẹ nói với Dương chuyện ly hôn nhưng Dương biết chuyện đó quá khó khăn, nghiệt ngã với mẹ bởi mẹ quá yêu cha. Con người ta khi sống sang bên kia dốc cuộc đời rất khó thay đổi, vốn liếng cuộc đời bà là chồng, là 3 đứa con nên bà không muốn để mất những gì ít ỏi đó.
Không thể chạy trốn mãi như những kẻ tha hương, cuối cùng Dương cũng thuyết phục được mẹ trở về nhưng cha và mẹ liên tục cãi vã. Lúc ấy cô Lan đã sinh con là một bé trai kháu khỉnh. Dương vẫn bảo với mẹ rằng đứa trẻ chẳng có bất cứ tội lỗi gì, chúng ta không nên hắt hủi hay quay lưng lại với nó. Rồi Dương tiếp tục khuyên cha hãy hạn chế qua lại với cô Lan. Nhưng đáp trả lại sự thống thiết van xin của Dương vẫn là sự im lặng đến nổi da gà.
Vẫn trong mái nhà này nhưng Dương chỉ nghe thấy tiếng quạt nạt mắng mỏ nhau thay cho tiếng ân cần trước kia. Mẹ Dương nhẫn nhịn chịu đựng, nước mắt nặng chĩu rơi trên má mẹ.Sự trầm mặc cằn cỗi của bố, tiếng thở dài của anh trai, và em gái…tất cả đều khiến Dương nghẹt thở.Nhất là mỗi lần thấy cha qua nhà cô hàng xóm thăm đứa trẻ mẹ lại khóc thầm, mẹ cũng là đàn bà, mẹ ghen.
Ngày 9 Tết Tân Mão, Dương uống rượu cùng bè bạn, tan cuộc nhậu, nghĩ tới ngôi nhà lạnh lẽo, Dương không về mà tới nhà anh họ gần đó tá túc. Đang miên man trong giấc ngủ, Dương lại nghe thấy tiếng bố mẹ cãi vã, đập phá đồ đạc. Tỉnh giấc, sẵn có hơi men trong người, Dương cho rằng gia đình tan nát như vậy tất cả là do cô người tình của cha gây ra. Vậy là không nói không rằng, Dương lao vào bếp tìm con dao và đi bộ qua nhà cô Lan. Gặp người tình của cha, 2 bên bắt đầu cãi vã lớn tiếng và trong phút giây không làm chủ được mình, phần “con” trong Dương trỗi dậy. Dương vung dao đâm người tình của cha, nhát dao xuyên thấu tim đã khiến nạn nhân tử vong ngay sau đó.
Sau khi biết tin cô Lan chết, Dương đã tìm đến công an xã để đầu thú và chấp nhận mọi hình phạt sẽ đến với mình. Hay tin con trai gây nên tội ác tày đình, mẹ Dương gục ngã dưới nền nhà.Bà khóc như chưa từng có nỗi đau nào hơn thế. Hóa ra sự phản bội của cha, sự lạnh lẽo thiếu tiếng cười của gia đình cũng chưa thấm vào đâu so với tội ác khủng khiếp mà Dương vừa gây ra.Vì xót mẹ, vì muốn lấy lại công bằng cho mẹ, muốn giành lại cha cho mẹ mà Dương đã đẩy mẹ vào sâu thẳm đau khổ, đó là điều Dương không hề nghĩ tới.
Với hành vi giết người, Nguyễn Văn Dương bị kết án 18 năm tù. Gặm nhấm tuổi thanh xuân sau song sắt, đường xá xa xôi, Dương như con thú cô độc. Những lần ngắn ngủi mẹ con gặp nhau, mẹ Dương nhận hết lỗi về mình. Bà dằn vặt bản thân, vì cha mẹ mà con cái rơi vào tù tội. “Lỗi là ở tại người lớn, gia đình rối beng gây cho con trẻ áp lực, bức xúc. Bây giờ chúng tôi rất ân hận nhưng mọi chuyện chỉ biết nuốt vào trong”, bà Thơm chia sẻ thêm.
“Tiếc thì có tiếc nhưng không ai trách được, mọi chuyện đã qua nên em cũng ít nghĩ đến.Việc em gây ra, em sẽ tự gánh chịu”, Dương tâm sự sau song sắt.3 năm đã trôi qua nhưng chưa một lần Dương dám hỏi cha và mẹ sống như thế nào sau khi Dương vào tù.Dương nghĩ chắc cha sẽ giận mình lắm vì Dương đã giết chết người đàn bà ông yêu.Nhưng đã có lần cha tới thăm Dương. Hai cha con không nói gì, chỉ có giọt nước mắt của Dương và sự im lặng cùng với ánh nhìn khắc khổ của cha. Nhưng đó cũng là động lực Dương cải tạo tốt, sửa chữa sai lầm.
Dương chia sẻ thêm, dù mọi người, xã hội có tha thứ cho Dương nhưng Dương không thể nào tha thứ cho chính mình.Giờ đây, mỗi ngày trôi qua, Dương chỉ biết chuyên tâm cải tạo để về chuộc lỗi với gia đình, thắp nén nhang lên nấm mộ người đã mất.
Hành trình phá án - Bộ tứ sa lưới P3/3
Hà Dương
Link bài gốcLấy link
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/cha-dinh-luoi-tinh-oan-nghiet-bien-con-thanh-ke-giet-nguoi-a92313.html