Ngày tôi cưới vợ, cha mang đến món quà bất ngờ khiến chính tôi như chết lặng. 25 năm, ông đã hy sinh tất cả cho tôi.
Năm 18 tuổi, tôi đang theo học năm thứ hai đại học tại thành phố Tiêu Tác, cha tôi làm nghề bán than ở núi Bình Đỉnh. Mẹ tôi mất từ lúc tôi còn bé.
Từ ngày ấy, mọi công việc đều do mình cha tôi gánh vác. Việc ở mỏ than nặng nhọc, thường xuyên phải lên núi xuống núi kéo than rất vất vả.
Đồng lương ít ỏi của cha tôi mà riêng chi phí ăn học của tôi đã tiêu tốn tận 1/4. Tôi có cảm giác như chính mình đang vắt kiệt sức của cha.
Năm 19 tuổi, tôi vào năm thứ ba đại học. Năm nay, tôi cần phải đến Trịnh Châu để thực hành, thế nhưng vì một số sự cố, sau khi hỏi ý kiến cha, tôi đã không đi.
Với tôi cha như người bạn mà tôi sẵn sàng chia sẻ mọi việc. Bất kể gặp chuyện gì khó khăn, ông đều coi nó rất nhẹ nhàng. Chỉ cần một câu nói, sẽ khiến tôi giác ngộ. Kể cả đó là sự việc to lớn phức tạp dường nào, ông đều có thể dễ dàng vượt qua, không lo lắng, cứ bình thản từ từ làm.
Năm 20 tuổi, tôi trở lại Tháp Hà, vào làm ở một nhà máy giấy, cha tôi lúc này cũng bắt đầu chuyển nhà từ nông thôn đến một thành phố xa lạ.
Lúc này, vì đã già nên cha kiếm việc rất khó. Mỗi khi trở về nhà, cha chỉ có thể thở dài, già rồi, không dùng được việc gì nữa. Lúc này tôi nhìn ông và lần đầu tiên cảm nhận thấy trong tâm nặng trĩu.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của một người bạn, cha tôi đã được nhận vào làm khuân vác hậu cần ở một công ty vận tải. Một ngày được khoảng 300 nghìn, hai ca làm việc là 12 giờ. Một lần tôi có tìm gặp cha, cả một xe toàn người trẻ tuổi, tầm 20 đến 30 tuổi, chỉ có mỗi mình ông đầu bạc trắng. Mỗi lần có xe đến họ phải vác các sản phẩm vào bên trong, toàn bộ quá trình thường kéo dài một giờ.
Hai tuần sau, cha quá mệt mỏi, toàn thân đầy cao dán, thời điểm đó, mùi cạo gió của cha lại chính là mùi mà tôi cảm thấy an toàn và thân thương nhất. Cha nói rằng, đừng nghĩ rằng ông đã đến tuổi nghỉ hưu, ông vẫn là một khối quặng, nếu được tôi luyện thì sẽ trở thành một khối thép.
Năm tôi 21 tuổi, cha bắt đầu làm việc tại một trạm thu hồi phế liệu. Tôi hỏi ông làm gì nhưng ông không khi nào trả lời tôi. Có một hôm sau khi làm việc về tôi bị mất chìa khoá, chỉ có thể đi đến nơi thu gom phế liệu để tìm ông. Khi tôi đến đó, tôi thấy quanh eo ông buộc một túi phân bón, trên đó đều có nước ngâm quanh, trên đầu đội một túi nhựa, bên cạnh chân là một cốc trà đã bị đổi màu do thường xuyên bị ngâm trong trà.
Lúc nhìn thấy tôi, ông chỉ cười và bảo tôi đừng lại gần vì bẩn. Hóa ra công việc của cha là phân loại rác thải và chờ đợi một người nào đó đến để thu mua, đổi thành tiền.
Suốt mấy năm cha tôi luôn cố gắng làm bao công việc vất vả để lo cho tôi (Ảnh minh họa) |
Năm tôi 22 tuổi, cha tôi bắt đầu lo lắng về hôn nhân của tôi, thường xuyên giới thiệu bạn gái cho tôi. Tôi đã từng có một bạn gái, làm việc trên thành phố. Cô ấy không có vấn đề gì với tôi, và chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng tôi vẫn không đủ lòng can đảm để nói cho cô ấy về công việc của cha mình. Mỗi lần cô ấy hỏi, tôi đều trả lời qua loa. Tôi nghĩ rằng, trước tiên lấy vợ, chuyện khác sau này sẽ tính.
Sau khi cha tôi biết chuyện, ông bảo rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân là sự trung thực và tin cậy lẫn nhau, cha không làm điều gì đáng phải hổ thẹn cả.
Sau đó, tôi đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm và đã quyết định nói ra toàn bộ sự thật. Thế nhưng sau khi biết chuyện, bạn gái tôi đã cắt đứt liên lạc.
Năm 23 tuổi, tôi bị thương trong quá trình làm việc. Sau khi cha biết, đã ngay lập tức đến nơi cấp cứu, tôi đã được khâu vết thương hoàn tất và thay đồ. Bởi vì đau đớn khủng khiếp, nước mắt không ngừng chảy, cha tôi không nói gì, chỉ quỳ xuống đất để tôi bám leo lên. Từ bệnh viện về nhà, cha cõng tôi, trên dòng người qua lại, một ông già cõng trên lưng một người đàn ông cao 1m87. Lúc nghĩ lại tôi vẫn thấy thật khôi hài.
Năm 24 tuổi, tôi đã gặp người vợ của mình, cô được sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, và cô ấy cũng là một giảng viên đại học. Khi đó cô ấy hỏi tôi rằng, cha anh làm nghề gì? Tôi đã nói cha trước đây làm tại một trạm phế liệu, và hiện giờ đã tự làm chủ, thu mua rác. Cô ấy không những không chê bai mà còn tỏ ra rất quan tâm. Có lẽ cuối cùng tôi đã tìm được người phụ nữ của mình.
Cha tôi sau khi biết chuyện cũng vui mừng bảo tôi hãy trân trọng cô ấy.
Cho đến ngày cưới, cha đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng. Ông bảo đây là số tiền mà cha thu mua phế liệu dành dùm được. Tôi đã nhận số tiền này và chỉ im lặng không nói nên lời.
25 tuổi, tôi đã có một bé gái. Cha tôi cuối cùng đã không phải dùng xe ba bánh để chở rác thải nữa. Cha đã bắt đầu ngày ngày bế cháu đi chơi ở sân bên dưới toà nhà. Buổi trưa về đến, cha sẽ nấu cho chúng tôi những món ăn ngon, buổi chiều thì giặt quần áo cho chúng tôi, chăm sóc cây trồng trên ban công, và còn chú mèo đốm mà tôi nuôi…
Cuộc sống của chúng tôi vẫn vậy, cha tôi vẫn lo lắng trước mọi việc cho gia đình tôi. Năm nay cha đã 75 tuổi. Tôi không cần bất cứ điều gì, chỉ hy vọng trong những ngày tới, ông có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Đây chính là tất cả những gì tôi mong muốn nhất.
(tổng hợp)