+Aa-
    Zalo

    Câu chuyện cảm động về bà mẹ đơn thân đầy nghị lực

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Một mình nuôi hai con nhỏ, chị còn liên tiếp chu cấp tiền bạc cho chồng cũ và vợ mới của chồng mà không một lời oán thán.

    Một mình nuôi hai con nhỏ, chị còn liên tiếp chu cấp tiền bạc cho chồng cũ và vợ mới của chồng mà không một lời oán thán.

    Mới đây, câu chuyện đầy cảm động của một người mẹ đơn thân gửi tâm thư cho chồng cũ khiến dân mạng xôn xao.

    Chủ nhân câu chuyện đầy cảm động là chị T.N.H.Thương sinh năm 1975, người Hà Tĩnh, hiện đang sống tại Singapore.

    Đọc tâm thư của chị nhiều người không cầm được nước mắt vì cảm phục và thương xót cho thân phận người phụ nữ phải chịu biết bao đau khổ tủi nhục khi tai họa bất ngờ giáng xuống.

    Sau khi gia đình bị vỡ nợ, người chồng của chị trốn du hí cùng bạn bè để lại cả đống nợ nần khiến cuộc đời chị rơi vào bế tắc. Chị đã ra đi với hai bàn tay trắng, một mình dựng cơ đồ và nuôi hai con nhỏ. Ngoài ra chị còn liên tiếp chu cấp tiền bạc cho chồng cũ và vợ mới của chồng mà không một lời oán thán.

    Trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, hiện chị Thương sống vô cùng hạnh phúc cùng con trai 19 tuổi và con gái lớn 24 tuổi bên người đàn ông sẵn sàng yêu thương chăm sóc chị suốt cuộc đời.

    Dưới đây là những dòng tâm sự của chị Thương gửi chồng cũ khiến dân mạng xôn xao.

    "Gửi Đ.L Chồng cũ!

    Vẫn biết chuyện tình cảm là do duyên phận, nhưng tôi vẫn thấy chúng ta thật sự có lỗi với con.  Sau những gì đã xảy ra, đáng lẽ tôi nên hận anh.. Nhưng có lẽ tình yêu thương đã lớn hơn tất cả. Cho nên dù có tức giận đến mấy, thì vĩnh viễn, tôi cũng không bao giờ ghét được anh!

    Nhớ lại cái ngày vỡ trận, bỏ mặc lại một mình tôi với cả đống nợ nần. Anh trốn vào miền Tây du hý với em Dung Bia Cần Thơ. Trong khi tôi nước mắt giọt ngắn giọt dài chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi tình trạng bế tắc đó, thì anh vẫn vô tư vui vẻ hát hò đàn đúm nhậu nhẹt với bọn nó. Thậm chí Dung Bia còn cố tình lấy điện thoại của anh gọi vào máy tôi để nghe anh hát.

    Tâm sự nhận được nhiều chia sẻ từ cộng đồng mạng.

    Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác của ngày hôm ấy. Hà Tĩnh trời mưa lạnh mà mồ hôi tôi túa ra như tắm vì uất ức...

    Sau đêm đó tôi biết mình không thể hy vọng gì ở anh. Tôi phải tự tìm cách cứu lấy cuộc đời mình trước khi chưa quá muộn. Khi quyết định ra đi trong túi tôi chỉ vỏn vẹn có 148 ngàn đồng. 3h sáng khi mọi người đang ngủ say giấc, tôi gọi con Ngọc dậy và đưa cho nó 80 ngàn. Tôi dặn con:"Lúc nào em Hoàng ngủ dậy thì con đưa em đi ăn sáng rồi sau đó hai chị em bắt xe ôm về dưới nhà ông bà ở tạm. Mẹ phải đi kiếm tiền trả nợ và lo cho các con chứ ở nhà không được nữa. Mẹ sẽ nhắn tin để nói bố về!" Con Ngọc khóc mếu máo tiễn tôi ra cửa, vì nó biết trong hoàn cảnh đó, mẹ nó bắt buộc phải ra đi...

    Anh đừng bao giờ trách con vì sao chúng nó lại giận anh...Và cũng không ai ngoài bản thân tôi hiểu được, tại sao bây giờ tôi lại chiều con và không từ chối bất cứ điều gì các con muốn... Sau những gì các con đã phải trải qua và chịu đựng vì những sai lầm của bố mẹ chúng - Thì đó là cách tôi bù đắp sự tổn thương về tinh thần cho con. Chính tôi và anh đã cướp mất tuổi thơ vô tư hồn nhiên của con mình, bắt chúng nó phải chứng kiến những điều mà đáng lẽ không phải là bậc làm cha làm mẹ nên làm...

    Còn lại 78 ngàn. Tôi bắt xe ra Vinh, nhắn tin cho anh "Tôi đã đi rồi, anh thu xếp về kẻo tội con. Kiếm được tiền tôi sẽ gửi về sau". Vậy mà tính từ ngày tôi đi, phải đến năm ngày sau anh mới quay về nhà. Thời điểm đó tôi hận anh thấu xương và tự hứa với lòng mình là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

    Nhắc lại chuyện này, Tôi phải nhắc đến một ân nhân của tôi bây giờ đang làm rất to ở Hà Tĩnh. Chính chú ấy đã giúp cho tôi 90 triệu để có vốn làm ăn khi tôi ra đến Hà Nội. Giúp một cách vô tư không vì bất cứ điều gì ngoài sự thương cảm cho hoàn cảnh của tôi. Vậy mà khi có tiền, việc tôi làm đầu tiên là tìm ngân hàng để gửi vào tài khoản cho anh 20 triệu. Tôi dặn anh là 10 triệu chuộc xe anh đã cắm của chú Bảy để lấy tiền đi Cần Thơ. Còn 10 triệu anh cầm để mua thức ăn thức uống cho con.

    Vậy mà cuối cùng tiền thì anh tiêu phá hết, hai đứa con đưa về gửi cho cha mẹ tôi lo. Sau khi tôi gọi về hỏi anh, thì anh lại đưa ra lý do lý trấu trả cho người này người nọ và tôi cũng vẫn tin anh!

    Trong khoảng thời gian ra đi, ngoài việc kiếm tiền gửi về trả bớt nợ thì tiền tôi gửi cho anh sống, còn nhiều gấp mấy lần tiền tôi gửi cho cha mẹ tôi nhờ nuôi con. Không phải tôi tin anh nhiều đến mức có thể để anh lừa tôi hết lần này đến lần khác đâu... Mà có lẽ lý do duy nhất là tôi vẫn yêu anh quá nhiều!

    Thế rồi tôi nhớ lần đó,anh bảo là gửi tiền về để cho anh sửa sang lại nhà cửa và đón con về sống chung với anh. Tôi rất phấn khởi vì nghĩ dù mình có ở xa nhưng vẫn còn chồng mình ở gần để thay mình lo lắng cho con. Thật không ngờ là anh sửa nhà để lấy vợ khác... Và anh có quyền làm điều đó vì tôi lấy anh lúc chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn, nên không được pháp luật thừa nhận.

    Tôi không biết cái nhà anh sửa ngang dọc như thế nào và hai đứa con cũng chưa kịp bước chân về ở, nhưng đã gửi về cho anh gần hai trăm triệu, dù ở thời điểm đó, tôi cũng đang rất khó khăn. Tôi còn nhớ 3h chiều hôm đó, lúc tôi vừa ở ngân hàng gửi xong cho anh 30 triệu cuối cùng thì nhận được điện thoại của cái H.: "Có phải chị Thương đó không ạ?" Tôi trả lời: "Phải, ai vậy?". "Em là H. vợ của anh L. đây". Tôi còn hỏi lại:"L. nào nhỉ?". " Anh L. Giai đó chị, em biết là chị chưa biết chuyện vì chắc là anh L. chưa dám nói với chị, nhưng sang tuần bọn em cưới rồi. Em với anh L. vừa đi đăng ký kết hôn về nên em phải gọi báo cho chị biết. Với lại em cũng có thai rồi nên phải cưới gấp chứ không để lâu được nữa chị ạ ! Có gì chị thông cảm cho bọn em..."

    Anh có biết cảm giác của tôi lúc đó như thế nào không? Một con đàn bà có tiếng là gan lỳ bản lĩnh như tôi mà lúc đó gục xuống mềm nhũn như cọng bún, tai tôi ù đi không nghe tiếp được cái H. đang nói gì ở đầu giây bên kia ... Tôi cảm thấy tuyệt vọng vì đến tận lúc đó tôi mới biết những gì tôi cố gắng trong thời gian qua là hoàn toàn vô nghĩa.

    Tôi gọi cho anh thì máy anh không liên lạc được, kể cả những ngày tiếp theo anh vẫn tắt máy hèn nhát không dám nói chuyện trực tiếp với tôi... Tôi chỉ muốn anh nghe máy và trả lời cho tôi biết lý do vì sao anh lại có thể đối xử với mẹ của con anh như vậy? Tôi không tiếc tiền tiếc bạc mà chỉ tiếc cho công sức của mình trở thành 1 con số 0 tròn trĩnh...

    Tối hôm trước anh còn gọi điện, giục tôi mai gửi tiền về nhanh nhanh để anh thanh toán cho xong tiền công thợ và đi làm lại sổ hộ khẩu để chuyển con về luôn... Nghĩ lại... Tôi phải tự cảm phục chính bản thân mình vì cách hành xử đối với anh. Thay vì oán hận tôi đã học cách buông bỏ và tha thứ... Tôi phải gọi điện về nhà để động viên hai đứa con và cha mẹ tôi. Phải giả vờ nói là anh đã nói chuyện này với tôi từ lâu rồi, và chính tôi đã khuyên anh nên lấy vợ khác để sớm ổn định lại cuộc sống của mình, chứ lông bông như thế mãi cũng khổ...

    Mọi người bán tín bán nghi và tôi phải cố cười nói oang oang trong điện thoại để họ yên tâm, chứ lúc tắt máy rồi, tôi oà khóc nức nở như một đứa trẻ bị đòn oan vậy! Bây giờ ngồi viết những dòng chữ này nước mắt tôi vẫn rơi... Dù tôi có tỏ ra bản lĩnh và cứng cỏi đến mấy đi nữa, cũng không thể che giấu được sự mềm yếu trong tim của một người đàn bà!

    Cái ngày anh cưới vợ... Tôi nhắn tin cho cái H. nói rằng: "Cũng là phận phụ nữ với nhau nên chị không trách gì em đâu, trái lại chị còn cảm ơn em đã thay chị chăm sóc anh L. ! Chị gửi mừng cho hai vợ chồng 10 triệu và chúc bọn em hạnh phúc!"

    Tôi đã một mình vào trong khu du lịch Đại Nam ở Bình Dương để chơi cho khuây khoả... Nhưng hoá ra khi đến những chỗ đông vui nhất lại càng khiến tôi thấy đau khổ và cô đơn nhất... Nhìn từng cặp vợ chồng dẫn con đi chơi và cách họ quan tâm đến nhau càng khiến tôi thấy tim mình quặn đau, nước mắt lại ứa ra... Sợ người ta nhìn thấy tôi lại phải về phòng để khóc. Ông Dũng Đại Nam biết tôi đang có chuyện buồn nên đưa đến tặng tôi một chồng sách viết về Phật pháp kinh kệ để đọc, ông dẫn tôi ra tham quan bức tượng Phật Quan Âm lớn nhất ở đó và bảo tôi hãy cầu nguyện đi cho nhẹ lòng...

    Tôi tự an ủi mình: "Thôi thế cũng may, coi như mình nhẹ gánh bớt đi, trước giờ cứ như có ba đứa con phải lo, bây giờ chỉ còn có hai.”

    Nhưng đó là nói vậy thôi, chứ lúc đó tôi sốc và thất vọng lắm. Nhất là vào cái hôm sinh nhật Hoàng, Tôi đưa con đi ăn bánh tôm ở Hồ Tây, trước đó cái H. có gọi điện nói là hai vợ chồng anh đang đi chơi trên phố. Tôi có nói với nó: "Hôm nay sinh nhật Hoàng nên chị đưa hai cháu ra Hà Nội chơi, nếu bọn em cũng đang ở Hà Nội thì lát nữa ghé lại đây gặp nhau cho vui!". Sau đó tôi cũng nhắn tin địa chỉ nhà hàng cho anh và thấy anh trả lời lại nên tôi nói với con: "Hai chị em nhớ là lát nữa Bố với dì H. đến thì cười nói chào hỏi cho lễ phép chứ đừng giận chi Bố nữa mà tội Bố !"

    Tôi quên chưa nhắc đến chuyện ngày cưới của anh, cả hai đứa con rủ nhau bỏ nhà đi đến tận khuya không chịu về nhà, trong khi hai bên nội ngoại lo hớt hải chạy đi kiếm cháu khắp nơi thì anh vẫn bình chân như vại chẳng lo lắng gì.

    Ba mẹ con tôi và Ông Hiền chờ dài cổ vẫn không thấy vợ chồng anh đến, trong khi tôi đang cố gắng tạo điều kiện giúp anh và vợ mới của anh có cơ hội gần gũi tiếp xúc với con mình... Vậy mà bọn anh quá vô tâm, không biết điều! Tôi không đành lòng nhìn thấy nét mặt trông ngóng của thằng Hoàng, mỗi lần có taxi dừng là nó cứ nhấp nhỏm nói: "Có lẽ Thầy L. nhà ta đến đây rồi.." Nó vẫn hay gọi đùa anh là Thầy L. còn tôi là Chị Thương.

    Tôi đi ra ngoài gọi điện hỏi xem anh đã đi đến đâu rồi vì tôi sợ bọn anh không quen đường ở Hà Nội rồi bị tắc xi bắt gà. Không ngờ gọi thì cả hai máy đều tắt. Tôi rất tức vì nếu đã không muốn đến thì đừng có Ok để con nó chờ rồi thêm thất vọng...

    Sợ con buồn tôi đã chạy lại nhờ cô bé tiếp viên, lúc nào thấy tôi về đến bàn thì nháy vào số đt của tôi rồi tắt đi để tự tôi nói một mình. Khi nghe chuông reo tôi đã phải giả vờ làm như cái H. gọi cho tôi và nói: "Sao thế em? Giờ không đến được à, thôi quà cáp gì cho tốn kém. Cháu nó có thiếu cái gì đâu. Nhưng mà chị cũng cảm ơn hai vợ chồng nhé!" Sau đó tôi quay sang nói với ông Hiền và hai đứa: "Dì H. gọi nói hai tên đó đi mua xe đạp làm quà tặng sinh nhật cho Hoàng ta, nhưng không biết đường, nên mua xong thì phải về luôn cho kịp chuyến xe chứ không đến được nữa." Ông Hiền vốn thật thà nên chép miệng "Khổ chưa bây, đã thế thì còn mua xe làm gì ?" Thằng Hoàng hỏi tôi: "Thế xe đạp thì mần a răng mẹ?". Tôi nói:”Dì ấy cho họ số điện thoại của mẹ rồi, mai mẹ chỉ việc đến lấy về thôi".Riêng con Ngọc nó trầm ngâm không nói gì, con gái anh là đứa nhạy cảm và hiểu chuyện. Có lẽ nó biết tôi đang nói dối nhưng nó vẫn im lặng...

    Sáng hôm sau  tôi phải dậy từ rất sớm, chạy lên phố Bà Triệu, chọn cái xe đắt nhất và đẹp nhất mua cho con. Đến tận giờ phút này, con trai anh vẫn cứ nghĩ đó là chiếc xe Dì H. mua tặng nó nhân ngày sinh nhật...

    Tiếp theo thời gian sau đó anh im re không liên lạc gì. Tôi cũng dần dần nguôi ngoai đi mọi chuyện... Thế rồi anh lại gọi điện và báo cho tôi biết chuyện cái H. bị sẩy thai đang nằm trong bệnh viện mà anh thì lại không có tiền. Nghe vậy tôi lại chạy đi chuyển tiền vào tài khoản cho anh. Rồi từ đó trở đi lại vẫn cảnh cũ lặp lại, khi thì anh kêu bị đau tay không có tiền mổ, khi thì kêu chán nản bế tắc không biết làm gì?

    Không có công ăn việc làm ổn định nên vợ chồng cãi cọ nhau suốt ngày chán không sống nổi. Con người tôi thật lạ, đã bao nhiêu lần tự hứa với mình là: Kệ xác anh! Thế nhưng khi anh kêu khổ tôi lại thấy đau lòng và vẫn cứ gửi tiền giúp anh mở hết cái này đến cái khác. Cứ tưởng anh lấy vợ rồi thì thoát... Cuối cùng vẫn phải lo cho anh từ cái quần lót cho đến cái kính, lọ nước hoa và cả quần áo mùa đông lẫn hè. Xe máy với điện thoại thì không biết bao nhiêu cái rồi...

    Tấm ảnh này tôi chụp chung với cái H. hồi tôi lên anh Sơn chơi! Xung quanh hàng xóm đó, không ai nghĩ tôi là vợ cũ của anh. Cái H. giới thiệu tôi là bà chị ở ngoài Hà Nội về chơi. Tôi nhớ rất rõ có một bà gần đó còn nói: "Nhìn người Hà Nội có khác, sang trọng và sành điệu ghê". Cậu lái xe chở tôi cũng phải bật cười. Hôm đó nghe cái H. kể khổ về anh và nói: "Em phục chị sát đất, chị mười mấy năm mà chịu được, chứ em mới có mấy tháng mà chịu hết nổi rồi". Tôi động viên nó: "Thôi chịu khó đi em, bây giờ so với cái thời sống với chị đã đỡ hơn 80\% rồi đó..." Sau khi ra về... Tôi chợt nhận ra: "Tôi không hề bất hạnh khi bị anh bỏ, mà là may mắn!"  ….

    Bây giờ con cái đã trưởng thành và đủ nhận thức để thấu hiểu mọi việc một cách khách quan nhất. Tôi kể ra mọi chuyện chỉ để nhẹ lòng... Đất Hà Tĩnh quá nhỏ, nên không ai là không biết chuyện của chúng ta... Có thể anh vì sĩ diện mà không vui khi đọc nó... nhưng tôi bắt buộc phải kể hết một cách thành thật nhất - Để cho người đàn ông bây giờ đang muốn lấy tôi làm vợ hiểu và thông cảm cho tôi, khi  tôi từ chối nhận lời làm vợ họ trong khi họ đã quá tốt với tôi và tôi cũng muốn người đàn ông đó biết rằng: Tôi không muốn lấy anh ấy, không phải là vì tôi còn yêu chồng cũ... Vì sau những gì đã trải qua và chịu đựng thì liệu tôi có thể yêu được anh nữa không?

    Có lẽ chuyện của chúng ta nên dừng lại ở đây... Là con người ai cũng có lúc đúng lúc sai... Nhưng để sống được thì vẫn cần một chữ Tình... Biết cho đi và biết lấy lòng đo lòng, đừng chỉ biết nhận về và yêu mỗi bản thân... Đó là những bài học mà tôi rút ra từ cuộc hôn nhân của mình. 15 tuổi yêu anh - 16 tuổi lấy anh - 17 tuổi sinh cho anh một đứa con gái - 23 tuổi sinh cho anh một đứa con trai - Hạnh phúc lẫn đắng cay... Vui vẻ hay buồn khổ đều nếm đủ - Bây giờ chúng ta là Người dưng ngược lối..."

    Theo Dân Việt

    Xem thêm video:

    [mecloud]rYBGfCZwsf [/mecloud]

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/cau-chuyen-cam-dong-ve-ba-me-don-than-day-nghi-luc-a100751.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.