+Aa-
    Zalo

    Cảm phục người cựu chiến binh thương tật 81%, vẫn lặng lẽ 30 năm "chèo đò"

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Mưa bom bão đạn một thời khói lửa đã khiến một bên mắt của ông Trần Quang Liệu (SN 1954) phải gửi lại nơi chiến trường.

    Mưa bom bão đạn một thời khói lửa đã khiến một bên mắt của ông Trần Quang Liệu (SN 1954) phải gửi lại nơi chiến trường. Trở về quê nhà với 81% thương tật, người chiến binh năm ấy vẫn nỗ lực không ngừng để thực hiện giấc mơ và cống hiến cho sự nghiệp "trồng người" trong suốt 30 năm qua.

    Thương binh nặng Trần Quang Liệu.

    Vết thương chiến tranh hằn sâu theo năm tháng

    Cơ duyên đặc biệt đã giúp chúng tôi có cuộc gặp gỡ thân tình với ông Trần Quang Liệu tại nhà riêng của ông trong con ngõ nhỏ thuộc phường Sài Đồng, quận Long Biên, TP.Hà Nội. Trên khuôn mặt hiền lành của người lính năm nào vẫn in hằn những dấu vết của chiến tranh, một nửa mặt của ông Liệu bị biến dạng.

    Khi chúng tôi không hiểu vì sao bên mắt trái có miếng băng dính, ông Liệu cười hóm hỉnh: "Đây là mắt giả được bác sĩ cấy ghép, mắt thật của tôi "ra đi" từ thời chiến tranh rồi. Do mí mắt teo lại nên mắt giả bị lồi, tôi phải dán băng dính để tránh mắt bị bong ra".

    Sự mệt nhọc sau một chặng đường dài dường như được xua tan bởi sự đón tiếp nhiệt tình, gần gũi của người cựu chiến binh già. Rất cởi mở và chất phác, ông ôn tồn kể lại chúng tôi nghe về những năm tháng kháng chiến khốc liệt nhưng rất đỗi tự hào của một người lính Cụ Hồ.

    Kể về thời "gác bút nghiên lên đường ra trận", ông chia sẻ, cũng như bao thanh niên xung phong thời ấy, năm 17 tuổi ông lên đường nhập ngũ, tham gia chiến đấu tại chiến trường Bình Định. Năm 1972, trong một trận giao tranh với quân địch, mảnh pháo xuyên thẳng vào mặt đã khiến ông Liệu bị thương nặng. Khi chàng lính trẻ tỉnh dậy, một mắt còn, một mắt mất và một nửa bên mặt trái bị biến dạng hoàn toàn. Không những thế, những mảnh pháo khiến xương cánh tay trái của ông gãy.

    Nhớ về những ngày tháng vừa bước ra khỏi chiến trường, ông Liệu ngậm ngùi kể: "Khi ấy, tôi mặc cảm đến nỗi không dám ra ngoài, chỉ ru rú trong bốn bức tường kín. Tôi sợ hãi khi thấy những bàn tay chỉ trỏ, những ánh mắt dò xét của mọi người. Thậm chí có người không biết chuyện còn gọi tôi là "dị nhân". Mặc cảm là vậy, nhưng ông luôn tự nhận mình là người may mắn vì vẫn có thể trở về, bởi, nhiều đồng đội của ông đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường khói lửa.

    May mắn thay, năm 1974 bệnh viện Quân y 108 có chính sách hỗ trợ phẫu thuật chỉnh hình trên khuôn mặt cho các thương binh ảnh hưởng bởi chiến tranh. Qua giám định thương tật, ông Liệu là thương binh hạng 1/4, thương tật 81%. Sau nhiều lần hội chẩn, các bác sĩ quyết định phẫu thuật tạo ổ đựng mắt cho người thương binh trẻ. Trải qua bao nhiêu lần phẫu thuật, chiếc mắt nhựa đã được lắp vào bên mắt trái của ông. Sau ca phẫu thuật, ông như được "hồi sinh", dù chỉ là mắt giả nhưng nó giúp tôi thêm tự tin hoà nhập với mọi người.

    Người thầy chắp cánh ước mơ cho bao thế hệ...

    Thời còn đi học, ông Liệu vốn là người ham học, có thành tích nổi bật với môn Toán. Thời gian ở chiến trường, ông luôn trăn trở và ao ước hòa bình lập lại sẽ có cơ hội tiếp tục theo đuổi đam mê với môn học. Quãng thời gian ở trong đoàn an dưỡng chàng thương binh trẻ cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt. Không chấp nhận cuộc sống an phận, ông Liệu quyết tâm theo đuổi con đường học tập để viết tiếp những giấc mơ đang dang dở... Sau gần 5 năm chia xa bút vở, ông bắt đầu lại từ đầu với những bài toán cơ bản từ cuốn sách giáo khoa cũ. Giấc mơ chinh phục ngưỡng cửa đại học để thoả mãn niềm đam mê toán học là động lực thôi thúc chàng thanh niên cố gắng ôn luyện ngày đêm. Sau 3 tháng "dùi mài kinh sử", chàng thương binh xuất sắc thi đỗ vào khoa Toán của trường đại học Tổng hợp (nay là đại học Khoa học Tự nhiên thuộc đại học Quốc gia Hà Nội).

    Trong những năm tháng học tập, một phần ảnh hưởng bởi những vết thương hằn sâu trên cơ thể, một phần do ăn uống thiếu thốn nên ông thường xuyên đau ốm, nhập viện liên miên. Nhưng, khó khăn trở ngại không thể làm người lính năm nào nhụt chí, ông luôn nỗ lực hết mình để đạt kết quả tốt trong học tập. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông Trần Quang Liệu được phân về giảng dạy môn Toán tại trường Kinh tế Kỹ thuật Hải Dương rồi trường cấp II Thượng Thanh (quận Long Biên, Hà Nội).

    Sau khi nghỉ hưu ở trường cấp II Thượng Thanh, được sự tín nhiệm của các phụ huynh, ông tiếp tục đón học sinh về nhà dạy kèm môn Toán. Mỗi lớp, ông dạy khoảng 15 em học sinh, một nhóm lớp 12, một nhóm lớp 9. Cứ thế đều đặn, ngày nắng cũng như ngày mưa, lũ trẻ đều có thể đến nhà ông giáo thương binh Trần Quang Liệu để học.

    Trong suốt 30 năm cuộc đời, ông đã dìu dắt bao thế hệ học trò "công thành danh toại", có người tiếp nối nghề dạy học, có người nay đã thành bác sĩ, doanh nhân thành đạt,...

    Mấy năm gần đây, do sức khoẻ suy giảm nên ông hay đau ốm, mắt cũng mờ dần theo thời gian. Hiện tại, người cựu chiến binh đang phải "sống chung" với căn bệnh hắc võng mạc trung tâm nên bắt buộc phải nghỉ dạy.

    Dù cuộc sống còn khó khăn, vết thương vẫn đau nhức khi trái gió trở trời nhưng ông đã chọn cho mình hành trình sống lạc quan, cống hiến, sống có trách nhiệm với xã hội, cộng đồng. Người thương binh "tàn nhưng không phế" ấy đã góp phần lan tỏa hình ảnh đẹp của người lính giữa đời thường.

    Phương Ly

    Bài viết đang trên ấn phẩm tạp chí in Đời sống & Pháp luật số 151

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/cam-phuc-nguoi-cuu-chien-binh-thuong-tat-81-van-lang-le-30-nam-cheo-do-a340335.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan