+Aa-
    Zalo

    Cảm động trước nghị lực của cô gái 17 tuổi bị ung thư xương

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) – Bài viết chia sẻ của một người "chị gái" tên Hoàng Nhung đã khiến hàng nghìn người rơi nước mắt về một cô gái bị ung thư xương nhưng có ước mơ hoài bão lớn.

    (ĐSPL) – Bài viết chia sẻ của một người "chị gái" tên Hoàng Nhung đã khiến hàng nghìn người rơi nước mắt về một cô gái bị ung thư xương nhưng có ước mơ hoài bão lớn.

    Mới đây, trên trang cá nhân của cô gái nickname Hoàng Nhung đa chia sẻ lời tự trách bản thân vì đã không thể lo lắng chu toàn cho một người “em gái” đã khiến cộng đồng mạng không khỏi cảm thương và xúc động.

    Người “em gái” mà Hoàng Nhung muốn nhắc đến là cô gái Đào Thị Khánh Hoài - đã và đang điều trị tại viện K Tân Triều vì căn bệnh ung thu xương di căn.

    Theo đó, tác giả cũng đã chia sẻ câu chuyện đầy xúc động về nghị lực phi thường trong suốt 3 năm liền chiến đấu với căn bệnh ung thư xương của Nguyễn Thị Khánh Hoài.

    Khánh Hoài là một cô gái nghị lực sinh ra ở vùng quê nghèo tỉnh Ninh Bình. Khánh Hoài đã từng học võ, đi thi đấu và đã giành nhiều giải thưởng của huyện.  Em ước mơ sau này có thể trở thành một vận động viên và tiếp tục vào học ở trường thể dục thể thao nhưng mong muốn đã xa vời khi em phát hiện căn bệnh ung thư xương quá ác. Cô bé thậm chí còn thiệt thòi về tình cảm khi bố vừa mất vì căn bệnh ung thư gan. 

    Bài chia sẻ của Hoàng Nhung.

    Dưới đây là nội dung bài viết của Hoàng Nhung:

    “Chị đã hứa coi việc của em như việc của chị. Hứa giúp em bằng tất cả khả năng có thể nhưng chị vẫn chưa làm được gì. Mỗi lần nghĩ tới em khoé mắt chị lại cay cay, nghẹn ngào tới khó tả.

    Khánh Hoài - bông hoa hướng dương mạnh mẽ vươn xa thấu cả trời xanh và lòng người.

    Cô bé 17 tuổi quê Ninh Bình thay vì đến trường học như bao bạn bè khác, Hoài chiến đấu quằn quại với căn bệnh ung thư xương di căn. Mẹ Hoài - người phụ nữ ôm tất cả vất vả khó khăn về vật chất và tinh thần khi vừa phải chăm sóc chồng ung thư gan giai đoạn cuối, con gái ung thư xương phải cắt 2/3 chân trái... Chuyện gì tới cũng phải tới, ngày bố mất, em vẫn đang gồng mình chiến đấu với hóa chất, kim tiêm triền miên và những cơn đau xương tưởng chừng không thể qua khỏi.

    "Bông hoa hướng dương" Đào Thị Khánh Hoài tại viện K3 Tân Triều.

    Em dang dở việc học, ước mơ tân sinh viên trường ĐH Thể dục Thể thao Bắc Ninh tạm gác lại, bệnh viện là ngôi nhà thứ 2. Sau khi truyền hóa chất, em về nhà chưa bao lâu, phần chân bị cắt bắt đầu có dấu hiệu lạ, chảy mủ, sưng đỏ... Gia đình lại khăn gói đưa em lên viện kiểm tra, nỗi đau không thể lớn hơn, không thể đau hơn... Em đã bị di căn vào phổi.

    Mẹ em bỏ lại 2 cô em gái nhỏ tại quê, bán tất cả những gì có thể bán, nhưng cũng chẳng có gì giá trị cả. 2 căn "bệnh nhà giàu" gánh trên vai người đàn bà nghèo quanh năm cắm cúi vài sào ruộng không đủ ăn cùng 4 đứa con gái chưa lớn đã khiến gia đình em rơi vào nợ nần nghèo túng quyệt quệ... Tất cả những nơi có thể vay mẹ đã vay, tất cả những gì có thể làm cứu con mẹ sẽ làm. Còn mảnh đất căn nhà nghèo nàn cuối cùng mẹ cũng phải tìm mọi cách để bán lấy tiền chữa bệnh cho Hoài...

    Nhưng than ôi, bán đất cứu con cũng đầu có dễ. Người ta không làm thủ tục, không hỗ trợ giấy tờ vì mẹ đã bán con bò mà Vingruop cho gia đình để gây giống làm ăn. Họ bắt mẹ đền, mẹ chỉ có cái thân già gầy ruộc cùng nỗi đau mất chồng và đang trong nguy cơ có thể mất con gái bất cứ lúc nào.

    Mẹ uất ức vì số phận, uất ức do họ ko cho mẹ bán đất chữa bệnh cho em, mẹ bị tai biến ngất đi. Người ta đưa mẹ vào viện huyện, vừa mở mắt mẹ đã vội lao xuống giường bệnh chạy về nhà vì làm gì có tiền mà nằm viện. Tiền phải để dồn cho Hoài chiến đấu với ung thư xương di căn... Ôi than ơi, có nỗi đau nào hơn nữa thì dội xuống nốt thân mẹ... Nhưng mẹ kiên cường, mạnh mẹ như Hoài vậy. Mẹ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ từ bỏ việc tiếp tục chạy chữa cho em. Hoài à, chị muốn viết về em, nhưng nước mắt rơi nhiều lắm, tay chị run, lòng nghẹn ngào. Vì những gì em đang cố chị cũng hiểu, nỗi đau em đang chịu chị không bằng nhưng cũng từng qua...

    Có người bảo chị "tự lo cho mình đi". Đúng chị đang lo cho chị mà, lo cho mình thật kiên cường khỏe mạnh vui vẻ để cùng các em chiến đấu, chiến đấu không ngừng nghỉ với tất cả khao khát được sống, được yêu, được bên cha mẹ. Để mỗi ngày chúng ta hé đôi mắt là ánh mặt trời tươi sáng, là cả tương lai và hạnh phúc đang mời chào khiêu khích... Chị yêu các em".


    Được biết, cô bé Đào Thị Khánh Hoài phát hiện bị ung thư xương từ năm lớp 10, sau khi phát hiện bệnh em đã phải cắt bỏ 2/3 chân. Mọi việc trong gia đình đến chăm lo cho hai bố con phải nhờ vào bàn tay mẹ của Hoài.

    Nỗi đau lại thêm chồng chất khi bố em đã ra đi trong lúc em vẫn đang gồng mình chiến đấu với hoá chất, kim tiêm triền miên và những cơn đau xương tưởng chừng không thể qua khỏi. Nỗi đau chồng, giờ đây gia đình Hoài càng trở lên túng bấn.

    Cực nhọc là thế nhưng bệnh tình của Hoài vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, căn bệnh quái ác không tha cho cô gái nhỏ, sau vài tháng, căn bệnh ung thư của em đã di căn sang phổi. Hiện giờ, cô bé tiếp tục phải xạ trị, nếu khối u di căn không giảm thì sẽ phải phẫu thuật một lần nữa.

    Thương xót cho hoàn cảnh của Hoài, theo như những chia sẻ trên trang cá nhân, tác giả Hoàng Nhung cho biết cũng đang cố gắng để kêu gọi những tấm lòng hảo tâm hỗ trợ cho căn bệnh của Hoài, hi vọng bù đắp được phần nào những tổn thương mà Hoài đang gánh chịu.

    Những dòng tâm sự về Khánh Hoài đã khiến cộng đồng mạng rớt nước mắt, nhiều người bày tỏ thái độ đồng cảm, xót xa và động viên cô gái trẻ vượt qua hoàn cảnh khó khăn.

    Khánh Hoài luôn nở nụ cười khi gặp những người xung quanh. 

    Nickname Đỗ Nga chia sẻ: “Đọc mà không biết nói gì, chỉ thấy bản thân mình phải cố gắng thật nhiều”.

    Facebooker Đỗ Hồng Thắm bày tỏ: "Đọc đến đâu nước mắt rơi đến đó sao có những mảnh đời cơ cực đến vậy ước gì mình có thể làm gì đó giúp cháu".

    Trần Thanh Huyền xúc động: “Mình đã bật khóc khi đọc những dòng status này. Hoài ơi, em hãy cố gắng lên. Cố gắng để chiến đấu và chống chọi lại với bệnh tật. Cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Cố gắng lên em, cuộc đời này luôn định hình cho mình cần phải cố gắng và nỗ lực phấn đấu thật nhiêu hơn nữa em ạ. Dù chị không biết em là ai những thật lòng chị sẽ cầu chúc cho những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em Hoài nhé. Gắng lên, lời nói sẽ thay bằng cử chỉ hành động và mọi người sẽ luôn ghi nhận sự cố gắng trong em đó em à. Hãy tin vào niềm tin mà tất cả mọi người đã dành cho em nhé, niềm tin đó sẽ là một nụ cười thắp sáng những con tim..!!”.

    MẠC NHIÊN (Tổng hợp)

    Xem thêm video:

    [mecloud]DPz8gJIX0J[/mecloud]

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/cam-dong-truoc-nghi-luc-cua-co-gai-17-tuoi-bi-ung-thu-xuong-a112979.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.