(ĐSPL) - Họ là những cô gái tuổi đời còn khá trẻ, không được ăn học tử tế, hoàn cảnh khó khăn nhưng lại thích ăn chơi, đua đòi… Từ những vùng quê nghèo khó, họ bước chân ra chốn thị thành, muốn đua đòi theo chúng bạn.
Để kiếm được nhiều tiền, họ sẵn sàng bước chân vào “nghề mua vui” tại các quán karaoke và trở thành “gái dịch vụ”…
Kỹ nghệ “móc hầu bao” thực khách
Để chắc chân và thường xuyên được làm việc, “gái dịch vụ” bắt buộc phải “đầu quân” cho một ông chủ có nhiều mối quan hệ và tầm ảnh hưởng với các quán karaoke.
Công việc nhàn hạ, lại kiếm được nhiều tiền đã nhanh chóng khiến các cô gái thiếu hiểu biết, thích hưởng thụ, lười làm việc “say” như điếu đổ.
Chỉ cần ăn mặc đẹp, phấn son đầy mặt, cộng thêm duyên ăn nói (biết cách nịnh khách), các cô gái có thể kiếm tiền triệu trong ngày. Theo anh Phùng Anh C. (TP.Nam Định, tỉnh Nam Định) – từng đảm nhận công việc quản lý tại nhiều quán karaoke khu vực quận Thanh Xuân (Hà Nội): “Các cô gái rót bia không thể hoạt động đơn lẻ. Bất kỳ cô nào cũng đều thuộc một nhà chủ.
Ảnh minh họa. (Người đưa tin) |
Để tránh sự chú ý, chủ không bao ăn, bao ở, mà cho các cô thuê phòng trọ, ở tự do. Hằng ngày, các cô gái trẻ được sắp xếp, phân tán thành các tốp nhỏ 3 - 5 người, tập trung tại một địa điểm xác định như quán Internet, quán trà đá, những nơi ở gần và có nhiều tụ điểm karaoke.
Khi nhận được “lệnh điều quân”, họ lập tức lên đường “làm việc””. “Nhiều cô mới vào nghề, còn bỡ ngỡ, ngượng ngùng những lần đầu, nhưng dần cũng thành quen. Rồi, họ trở thành chuyên nghiệp, vào cuộc là rót bia, hát hò, nhảy múa cùng khách, ôm hôn khách như người tình thực sự”, anh C. cho biết. Cũng theo tiết lộ của anh C., các quán karaoke đa phần không lấy tiền phần trăm của gái làm “dịch vụ”.
Họ gọi các “em” đến để “câu khách”, cũng là “móc hầu bao” của thực khách, bởi trước khi bước vào nghề, họ đã được đào tạo và giao nhiệm vụ khá rõ ràng.
Cửa hàng karaoke gọi “gái dịch vụ” vào phục vụ, nhiệm vụ chính là bật bia, bóc đồ ăn càng nhiệt tình càng tốt kể cả khi khách không có nhu cầu dùng.
Để được quản lý quán karaoke chú ý và luôn bấm số điện thoại của mình đầu tiên khi có khách cần “đào” rót bia, những ông chủ của dịch vụ trên luôn tìm mọi cách lấy lòng cũng như tạo mối quan hệ tốt với những người quản lý.
Các chủ cung cấp dịch vụ thường đích thân đến từng quán đưa card và chở theo một “đào” có ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn đi cùng để “PR” cho dịch vụ nhà mình.
Theo ghi nhận của PV, mỗi nhóm “dịch vụ” được chia nhỏ khoảng 3-5 người, chủ sẽ cắt cử một tay chân thân tín đứng ra quản lý.
Nhiệm vụ của trưởng nhóm là vận chuyển “hàng” đến các quán có nhu cầu và đảm nhiệm việc chấm công. Các quán có một mức giá phục vụ chung, cứ 1 tiếng hát và rót bia cho khách, mỗi “tay vịn” thu về tối thiểu 200.000 đồng.
Số tiền có thể cao hơn, tùy thuộc sự vừa lòng và độ chịu chơi của khách. Số tiền này sẽ bị chủ “cắt phế” từ 70.000 đến 90.000 đồng để nuôi đội ngũ quái xế chuyên chở họ. “Trong thời gian hát, nếu khách “ưng” và đưa ra giá cả hợp lý (khoảng từ 700.000 - 1.500.000 đồng) thì những nhân viên này sẵn sàng bán dâm nhưng ở địa điểm khác, có thể là những nhà nghỉ gần quán hát.
Vì nguyên tắc tại quán karaoke chỉ được phép hát, rót và uống bia với khách...”, anh C. thành thực chia sẻ. Sau những giờ phục vụ khách nhiệt tình tại quán karaoke, các cô gái mặt đầy phấn son, ăn mặc hở hang lại kéo tới những quán Internet gần đó để ngồi “giết” thời gian, hoặc tụ tập về những “chốt” do chủ định sẵn.
Tại đây, những lời nói thiếu văn hóa liên tục được phát ra từ miệng đang phì phèo điếu thuốc của các cô gái...
Cỗ máy kiếm tiền và vòng xoáy số phận
Nhìn bề ngoài, việc ngồi phục vụ hát và rót bia cho khách là nhẹ nhàng và dễ kiếm tiền. Nhưng đi cùng với đó là rất nhiều nguy hiểm rình rập.
Chị L. (21 tuổi), từng hoạt động trong nghề “gái dịch vụ” chia sẻ: “Gặp khách lịch sự không sao, nhưng gặp khách say thì khổ anh ạ.
Có hôm, em từ chối uống bia vì say rồi mà bị khách đánh, chửi sau đó đuổi về không được tiền “boa”. Nhiều khách còn giả vờ say, sau đó trốn về không trả tiền. Khổ lắm anh ạ”.
Tại phòng hát, nếu không phục vụ theo ý khách, việc “đào” bị khách tát và chửi mắng ngay tại phòng, nhất là những vị khách say xỉn, là chuyện thường ngày.
Thậm chí, nhiều khách rất quái, không đánh mà gọi điện phàn nàn với ông chủ để quỵt tiền boa, xong giờ “gái dịch vụ” còn bị bảo kê đánh. “Nhiều lần em bị đánh đau quá phải nghỉ làm mấy ngày.
Em sợ nhất là lúc ngồi xe máy di chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác. Ngã xe, chớt tay chân là chuyện xảy ra liên tục. Giờ em đã xin vào làm việc tại một công ty may ở Hà Nội.
Công việc tuy vất vả, nhưng không tủi nhục, lương được bao nhiêu mình tiêu bấy nhiêu”, L. chia sẻ. Với nhiều cô gái, nhờ sở hữu ngoại hình ưa nhìn, được phú cho tài ăn nói, lại biết cách phục vụ khách, một ngày có thể kiếm được tiền triệu.
Nhưng với cách sống buông thả, ăn chơi thác loạn, luôn muốn có những món đồ hàng hiệu đắt tiền, thu nhập trên với họ là chưa đủ.
Kể về mảnh đời của “gái dịch vụ” từng quen, anh Nguyễn Văn H., làm quản lý cho quán S.S.L. trên phố Trung Hòa (Cầu Giấy, Hà Nội) bày tỏ, thời gian làm quản lý, anh gặp nhiều trường hợp oái oăm.
Có những em vì hoàn cảnh gia đình khốn khó, phải bỏ quê lên Hà Nội, sau đó va vào “nghề”. Nhưng đó chỉ là số ít, đa phần là muốn kiếm tiền để ăn chơi, đua đòi. “Trước tôi quen một nhân viên tên H. (19 tuổi, quê Hà Tĩnh) bỏ nhà lên Hà Nội và được bạn bè giới thiệu làm nhân viên “ngồi bàn”.
Hôm đó, khi H. đang ngồi chờ xe “nhà” đến đón, tôi được H. cho biết, giờ em ấy chuyển cả sang việc “đi khách”. Thấy tôi thắc mắc, H. trả lời: “Anh thấy như vậy thôi, mỗi lần em “ngồi bàn” được 200.000 đồng, chủ nhà cắt “phế” 90.000 đồng rồi. Xong em còn phải trả tiền nhà trọ, tiền mua đồ để trang điểm, anh thấy nghề này mà không trang điểm thì ai chọn mình ngồi cùng?””, anh H. kể.
Tiền kiếm được bao nhiêu gần như “gái dịch vụ” nướng hết vào các cuộc ăn chơi, mua sắm. Ngoài giờ làm tại quán hát, các “đào” lại tụ tập ăn chơi, đánh bài, lô đề, cá cược bóng đá, sử dụng các chất kích thích. Theo chị H.G., một “gái dịch vụ” có tiếng, kiêm “má mì” đã giải nghệ, tại Hà Nội chia sẻ: “Nhiều trường hợp vì muốn gửi tiền về cho gia đình trước, nên các em nó đành chấp nhận vay khoản tiền lớn, rồi sau đó đi làm trả nợ dần.
Chính vì những khoản nợ đã khiến họ không thể dứt khỏi cái nghề”. “Mình cũng chứng kiến, nhiều cô gái sau thời gian làm nghề, có ý định bỏ nghề để làm công việc khác nhưng không thể vì những khoản nợ vẫn còn, bắt buộc phải gắn bó và tiếp tục để trả nợ. Và, chính họ cũng không hề hay biết, từ bao giờ họ đã trở thành một cỗ máy kiếm tiền cho ông chủ, bà chủ mà họ đang tôn thờ”, H.G. nói.
Những bí mật nhơ nhớp Khi mời chào, chủ dịch vụ luôn đặt thẳng vấn đề về lợi ích. Theo đó, với mỗi nhân viên điều đến, quản lý sẽ được cắt 20.000 đồng. Số tiền này được chia theo thỏa thuận hai bên. Có khi gọi được 10, 20 người, quản lý sẽ lấy tiền một lần, có khi một tháng lấy một lần. Cá biệt có trường hợp chủ còn đưa ra đề nghị mỗi tháng ngoài số tiền trên, khi có “hàng” mới về, quản lý sẽ được ăn “nước đầu”. |
Đoàn Quân- Xuân Quyết
Xem thêm video tin tức:
[mecloud]RGDQC41hlr[/mecloud]