Vậy là thấm thoắt cũng đã 8 năm từ cái buổi chiều định mệnh ấy. Đó là một chiều mưa trắng trời, mưa phần phật, gió rít từng cơn, chiếc xe hồng thập tự dừng lại trước sân đưa trả vợ tôi từ viện về.
Kính gửi chuyên mục!
Nhìn Xuân nằm mê man, chằng chịt dây rợ, lủng lẳng chai lọ, lòng tôi đau như cắt. Nhưng cho dẫu có đau đớn đến mấy, tôi cũng đành rút ống cho vợ tôi ra đi bởi không còn cách nào khác.
Tôi thì thầm vào tai cô ấy: “Anh đã đưa em về nhà mình theo nguyện ước của em. Anh và 2 con cũng đang ở bên cạnh em đây. Anh hứa sẽ thực hiện tất cả những điều em đã căn dặn. Em yên tâm ngủ một giấc cho ngon nhé”.
Đúng lúc ấy, từ đôi mắt nhắm nghiền của Xuân bỗng trào ra 2 giọt nước mắt. Và cô ấy nhẹ nhàng ra đi như một áng mây bay ngang qua bầu trời.
Phải đến 2 năm sau tôi và Tâm mới thật sự trở thành vợ chồng. Tâm là bạn thân từ thời cắp sách của Xuân. Tâm mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Học sư phạm ra trường, đi dạy được mấy năm, Xuân lập gia đình rồi sinh con nhỏ, cô ấy nghỉ dạy luôn ở nhà lo phụ việc kinh doanh với tôi. Còn Tâm vẫn chưa lập gia đình, chuyển về dạy học ở trường cấp 2 gần nhà tôi. Vì thế, hai người có dịp qua lại gặp gỡ, duy trì tình bạn thân thiết nhiều năm cho đến ngày vợ tôi mất.
Những ngày phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, Xuân rất kiên cường, cô ấy luôn tỏ ra lạc quan, có đôi khi còn động viên ngược lại 3 cha con tôi. Lúc biết mình không thể qua khỏi, Xuân âm thầm sắp đặt mọi việc, ghi lại kỹ lưỡng vào trong một quyển sổ. Trong đó có một đoạn rất dài Xuân mong khi cô ấy qua đời, 3 cha con hãy đón nhận Tâm vào thay cho cô ấy. Việc này Xuân cũng đã trực tiếp nói với Tâm. Sau này, chính Tâm chủ động nhắc lại việc này hỏi ý kiến tôi vì Tâm cho rằng cô ấy đã hứa với Xuân thì không thể phụ lòng bạn.
Ảnh minh họa. |
Trước nay, tôi coi Tâm như em gái, thành viên chính thức trong gia đình, các con của tôi cũng rất yêu quý và kêu cô ấy là má Tâm. Trên nền tảng tình cảm ấy, tôi hy vọng rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ tốt đẹp, theo thời gian sẽ nảy nở tình yêu.
Nhưng cho đến ngày cưới nhau rồi, tôi vẫn rất hoang mang không biết mình đã yêu Tâm chưa. Tuy nhiên, tôi thấy rõ ràng là cả 3 cha con tôi đều rất cần cô ấy. Cái nhà này rất cần có bàn tay cô ấy. Tôi luôn luôn nhắc nhở mình và dạy các con phải ghi nhớ những gì mà Tâm đã làm cho 3 cha con. Vì thế tôi đối xử với Tâm rất tử tế. Ngược lại, Tâm rất quan tâm, chăm sóc cho 3 cha con. 6 năm qua, mặc dù tôi vẫn không thể nào yêu cô ấy nhiều như Xuân nhưng tôi đã coi cô ấy thật sự là vợ mình, tôn trọng và yêu thương, tự nhủ sẽ gắn bó suốt đời.
Nhưng tương lai không ai biết trước được. Cách đây 1 tháng, Sinh, em trai tôi, sau gần 20 năm lưu lạc xứ người, làm ăn lận đận, nay mới có cơ hội về thăm quê. Hồi ấy, nó đi xuất khẩu lao động sang Đức rồi ở luôn bên đó, một mình vất vả, bôn ba. Ngày cưới tôi, nó cũng không về được. Nay các con tôi, cháu lớn đã 15 tuổi, cháu nhỏ 13, chú cháu mới gặp nhau lần đầu. Hôm đón Sinh ở phi trường, Tâm bận đi dạy nên không theo 3 cha con.
Tối hôm ấy, để Tâm đỡ vất vả, tôi gọi món ăn nhà hàng mang đến. Trong lúc chờ Tâm về, tôi lúi cúi trang hoàng mấy thứ cho có không khí tiệc tùng. Còn 3 chú cháu, Sinh, mới một buổi đã tỏ ra thân thiện với nhau. Chúng nó đang ngồi há hốc mồm nghe Sinh kể chuyện và bày trò chơi , thỉnh thoảng cùng nhau cười nắc nẻ. Lát sau thì Tâm về tới. Trong suốt bữa ăn không thấy Tâm và Sinh nói chuyện với nhau.
Con gái hối hận vì không gặp được mặt cha lần cuối
[mecloud]Umpy0vWtZf[/mecloud]
Nghĩ 2 người mới gặp lần đầu còn bỡ ngỡ nên tôi cũng không quan tâm hay thắc mắc gì. Hai hôm sau, Sinh báo cho tôi biết là chú ấy sẽ dọn ra khách sạn ở, tôi lấy làm lạ vì nhà thì rộng thênh thang, anh em thì lâu ngày mới gặp, các cháu lại rất quấn quýt chú. Thuyết phục mãi không được, tôi đành chiều ý Sinh. Nhưng bảo chú mỗi tối hãy về ăn cơm với gia đình. Sinh gật đầu nhưng chỉ được 2 hôm rồi thôi. Nghĩ chắc chú ấy có lý do gì riêng tư nên tôi không ép.
Hôm ấy là Chủ nhật, Tâm nói với tôi cô ấy đi dã ngoại với các đồng nghiệp và học sinh trong trường. Hai con gái đi sinh hoạt nhà văn hóa. Tôi đang tưới mấy cây kiểng trên sân thượng thì nghe tiếng con gái lớn gọi cửa, giọng có vẻ hớt ha hớt hải. Tôi lo lắng vội vã chạy xuống mở cửa cho con. Sau một lúc phân vân, cháu liền kể cho tôi nghe chuyện cháu vừa gặp chú Sinh và má Tâm.
Tôi hỏi: “Gặp ở đâu?”. Con gái nói: “Thấy chú Sinh và má Tâm từ khách sạn chỗ chú Sinh ở bước ra rồi 2 người cùng leo lên taxi”. Thoạt nghe, tôi giật mình, nhưng cố làm tỉnh. Để con không suy diễn ra những chuyện không hay, tôi trấn an con: “À! Ba có nghe chú nói nhờ dì Tâm dẫn đi mua một ít đồ đạc mang về Đức”. Sau đó, tôi điện thoại hỏi cô hiệu trưởng mới biết hôm nay Tâm xin phép nghỉ.
Tâm về, kể cho tôi nghe chuyện đi dã ngoại vui như thế nào. Lần đầu tiên Tâm huyên thuyên rất lạ vì Tâm vốn rất ít nói. Tôi nằm nghe thắt thẻo ruột gan. Tôi quyết tâm tìm hiểu sự thật. Không khó gì để tôi có thể bắt gặp quả tang 2 người họ tại khách sạn.
Sự thật được phơi bày thật nghiệt ngả. Tâm và Sinh vốn là mối tình đầu của nhau thời phổ thông. Hoàn cảnh chia cắt họ mỗi người một nơi và mất liên lạc. Tâm cũng vì vậy mà chờ đợi đến qua thời xuân sắc. Sinh ở xứ người chật vật mưu sinh, cuộc sống khó khăn quá cũng không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Giờ gặp lại nhau là chị dâu em chồng nhưng vẫn không thể ngăn được tình yêu xưa trỗi dậy.
T.Q.S. (ngụ thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận)
Chuyên gia: Tôn trọng quyết định của đối phương để tự giải thoát cho chính mình
Chào anh!
Quả thật nhói lòng khi vợ anh sớm ra đi bỏ lại 3 cha con anh khốn khổ. Có lẽ lần ra đi của cô ấy là cả nỗi niềm khắc khoải đối với anh và cả người bạn thân của cô ấy. Có thể nói người vợ mới mất của anh là một người cao thượng, có trách nhiệm trước khi ra đi còn lo lắng cho anh và các con. Thậm chí, cô ấy còn kết mối lương duyên cho người bạn thân của mình, bởi chắc chắn cô ấy phải nghĩ rằng anh là một người tốt thực sự. Vậy, anh hãy cứ tốt như vậy anh nhé.
Sở dĩ tôi nói anh cứ tốt như vậy là để anh suy xét thiệt hơn trong mối quan hệ với Tâm để cả anh, Tâm và em trai anh đều được hạnh phúc. Nói như anh thì thực sự anh chỉ lấy Tâm vì lời hứa, vì muốn có người chăm lo cho các con theo lời căn dặn của vợ. Và trong suốt 6 năm, 2 người cũng chưa có đứa con chung nào với nhau lẫn việc chưa hề nảy sinh ra tình cảm yêu thương. Cái mà 2 người đối với nhau chỉ là sự biết ơn và nương tựa vào nhau.
Định mệnh đã xui khiến cho Tâm và em trai anh gặp nhau. Đó là mối tình ban đầu và cả 2 người họ đều cố chờ đợi nhau cho tới khi tuổi đã lớn. So với chút tình cảm của anh với Tâm thì quả là lớn lao hơn rất nhiều. Và khi 2 người họ gặp nhau chắc đã rất ê chề, đã rất khó xử, nhưng con tim mách bảo họ phải tới với nhau bất chấp luân thường, đạo lý. Qủa thật không gì có thể ngăn cản được con tim lạnh giá bao năm côi cút bỗng dưng được hâm nóng trở lại.
Vậy anh nghĩ gì trong lúc này? Phải chăng cảm giác của anh là đang bị xúc phạm lòng tự trọng? Nếu như vậy tôi cho rằng với đức tính tốt mà vợ anh đã từng kỳ vọng ở anh cần phải phát huy. Anh cần nghe rõ con tim mình nói điều gì, đừng vì ích kỷ mà níu kéo một cuộc tình không tình yêu, điều đó sẽ làm cả 3 người cùng đau khổ.
Tốt nhất trong lúc này anh nên thẳng thắn gặp 2 người ấy và hãy cho Tâm một sự lựa chọn theo một lời hứa hay theo lý lẽ con tim. Nếu cô ấy chọn theo con tim thì anh cũng nên tôn trọng tình yêu ấy và biết đâu một người khác sẽ hợp với anh hơn. Chúc anh sớm tìm được một nửa yêu thương và luôn bình an.
Tâm sự, chia sẻ về cuộc sống, gia đình, tình yêu xin gửi về địa chỉ email:[email protected]. Tòa soạn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần thiết. Trân trọng! |
Theo Người đưa tin