(ĐSPL) – Chẳng nhẽ, cuộc sống phũ phàng với tôi đến vậy. Khi chuyện yêu đương, mụ mị “trót lỡ” chỉ có trên phim ảnh, giờ đang diễn ra trong cuộc sống của tôi. Tôi khóc cũng không được mà chối bỏ cũng không xong.
Chào độc giả mục tâm sự! Khi kể ra câu chuyện này bản thân tôi cũng có phần ăn năn, hối lỗi. Lẽ ra lúc đó tôi không nên gặng hỏi vợ mình quá nhiều. Cũng bởi tôi chỉ muốn cô ấy ra đi thanh thản. Nhưng nhờ điều kỳ diệu mà vợ tôi vượt qua cơn nguy hiểm, cô ấy hiện đã bình phục, nhưng trong lòng đang day sứt khôn nguôi. Tất cả cũng bởi “quá khứ bất hảo” mà cô ấy đã tiết lộ trong cơn nguy kịch ấy.
Vợ tôi ngã bệnh, cô ấy phải trải qua nhiều lần phẫu thuật mới có hi vọng hồi phục. Nghĩ không qua khỏi, tôi và vợ đã có một cuộc nói chuyện bí mật. Những lời thú nhận của cô ấy khiến tôi như lặng đi. Thế là suốt 15 năm qua tôi đã luôn sống trong sự “ảo tưởng” về một hạnh phúc được cho là tuyệt vời. Giờ tôi mới hay tôi là anh chồng đáng thương, tội nghiệp.
Trước khi đến với tôi, vợ từng yêu Q - cậu bạn nối khố của tôi. Cũng chẳng rõ vì sao họ chia tay nhanh đến như vậy. Khi tôi hỏi, vợ chỉ nói “Anh là lựa chọn cuối cùng của em”. Và rồi, 6 tháng sau chúng tôi cưới nhau. Từ ngày đó, vợ tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng và yêu chồng hết mực. Đi làm về vợ chỉ chăm chăm ở nhà, cơm nước đợi chồng.
Cưới nhau được 2 tuần, vợ đã kêu có bầu. Tôi cũng chẳng nhớ rõ nhưng chỉ biết từng “ăn cơm trước kẻng” với vợ đôi ba lần gì đó. Hạnh phúc vỡ òa khi chúng tôi chào đón con gái đầu lòng ra đời.
Công chúa nhìn giống mẹ, trộm vía yêu lắm. Nhưng vợ thì suốt ngày bảo nó giống tôi quá, tôi nghe cũng phổng mũi “chẳng con anh thì con ai chứ”.
Thời gian trôi nhanh, cuộc sống gia đình tôi dần ổn định, vợ chồng tôi dần mua được nhà, có xe đẹp và chào đón thêm 2 thành viên nữa. Là hai cậu con trai. Nhiều người nhìn vào không ngớt lời khen ngợi, vợ chồng tôi là “gia đình hạnh phúc”. Kể ra cũng là trời cho, khi cuộc sống vợ chồng tôi ít cãi vã, mà lại hết mực yêu đương nhau.
Rồi khi con gái lớn tròn 15 tuổi, vợ tôi chẳng may ngã bệnh. Khi tình trạng nguy kịch, bác sĩ cũng báo tin gia đình chuẩn bị tinh thần nếu xảy ra tình trạng xấu nhất. Tôi đã bật khóc, khi ôm lấy vợ mà nói rằng “Cả đời sống với nhau, chỉ có yêu thương và kính trọng. Em có tâm nguyện gì lớn lao không?”. Vợ nhìn tôi, tay run run, nước mắt rơi trước khi nói một điều gì đó.
Khi mọi người ra ngoài, vợ mới thì thầm “Em không có ý phản bội hay cố tình dấu anh. Nhưng Ly không phải là con anh mà là con Q. Xưa kia em trót mang bầu, nhưng em chợt nhận ra em yêu anh, và cần anh hơn bao giờ hết. Nên em đã dấu anh. Mình vẫn hạnh phúc phải không anh? Anh hãy tha thứ cho em nhé! Sau này, đến một lúc nào đó, anh hãy nói với con sự thật anh nhé! Coi như em cầu xin anh đấy…”.
Tôi khóc cũng không được mà chối bỏ cũng không xong…Lúc đó, khóe mắt tôi cay cay nhìn vợ (Ảnh minh họa). |
Tai tôi ù đi, đôi tay tôi bỗng lạnh ngắt. Chẳng nhẽ, cuộc sống phũ phàng với tôi đến vậy. Khi chuyện yêu đương, mụ mị “trót lỡ” chỉ có trên phim ảnh, giờ đang diễn ra trong cuộc sống của tôi. Tôi khóc cũng không được mà chối bỏ cũng không xong…Lúc đó, khóe mắt tôi cay cay nhìn vợ “Ừ. Anh hứa”.
Vợ tôi mỉm cười rồi bác sĩ đẩy cô ấy vào phòng phẫu thuật. Tôi giận vợ, nhưng vẫn cầu mong cho điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Cô con gái bé nhỏ vừa kịp đến đã ôm bố nói lời “động viên an ủi”. Nó mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều, nó ngoan hiền, nghị lực khác hẳn với “bố nó”. Rồi con bé đưa ra một hộp cơm do nó tự chuẩn bị “Bố ăn đi còn lấy sức trông mẹ”,…Trong phút chốc đó, tôi chợt nhận ra “một niềm hạnh phúc” khó tả, và đó cũng chính là động lực để tôi có một quyết định cho sau này.
Trải qua những giây phút nguy hiểm, gia đình tôi đón một tin vui bất ngờ vợ tôi qua cơn nguy hiểm. Và nguyện ước của tôi đã được thực hiện. Nhưng nghĩ lại chyện vợ nói, tôi vẫn buồn vô hạn, lẽ ra tôi đừng hỏi cô ấy quá nhiều, cũng tại tôi. Lúc đó, tôi ước giá như cô ấy chưa từng nói gì thì hay biết mấy. Giờ tôi biết sự thật, cô ấy cũng khổ tâm, nhọc nhằn, suy nghĩ.
Mấy ngày sau đó, tôi mang một bó hoa hồng mà cô ấy thích đến, trong khi tôi cắm hoa, vợ vẫn nằm đó nhìn tôi với ánh mắt e ngại. Cô ấy khóc dấm dứt. Còn tôi, mỉm cười “Chỉ cần em hứa, bí mật chỉ hai vợ chồng mình biết. Anh hứa sẽ không bao giờ nhắc lại điều đó nữa. Với anh con bé là một món quà quý giá mà anh phải giữ gìn. Em hứa chứ”. Vợ tôi ra hiệu đồng ý. Một niềm hạnh phúc vỡ òa và tôi cảm nhận được một sự thanh thản từ trong cõi lòng…Tôi biết mình đã có một quyết định tuyệt vời.