(ĐSPL) - Chung sống với nhau gần 40 năm, bà L. luôn áy náy trong lòng vì không sinh được mụn con trai cho chồng. Đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến bi kịch bà bị chồng đuổi ra khỏi nhà khi cưới vợ hai cho chồng.
Thế gian được vợ, hỏng chồng
Một người đàn bà đầu hai thứ tóc, mắt đỏ ngấn lệ, thơ thẩn bên ngoài phòng xử tại TAND TP.Hà Nội. Hỏi thăm, tôi mới hay, ngày 3/6, sau hơn 40 năm chung sống, bà và chồng dẫn nhau ra tòa ly hôn. Cay đắng hơn, lý do hôn nhân tan vỡ lại do bà cưới vợ hai cho chồng, để mong có con trai nối dõi tông đường.
Kể lại tấn bi kịch của gia đình mình, bà Vũ Thị L. (ở Sóc Sơn, Hà Nội) rưng rưng, giọng nghẹn ngào: “Tôi và ông Nguyễn Văn Q. “góp gạo thổi cơm chung” từ năm 1979 và đã có với nhau một mặt con gái. Người dân quê tôi vẫn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Tôi lâm bệnh nặng, sức khoẻ bị tàn phá nặng nề. Đã vậy, như tiếng sét đánh ngang tai khi tôi được cán bộ y tế cho biết, khó có thể mang thai tiếp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tôi không thể sinh thêm những đứa con cho chồng, huống chi là sinh con trai”.
Ảnh chỉ có tính chất minh hoạ. |
Biết được việc này, lúc đầu ông Q. cũng cố kìm nén sự buồn rầu và thất vọng vào trong để chăm sóc vợ con nhưng rồi sự quan tâm, chăm sóc mà chồng dành cho vợ con thưa dần, khiến người vợ cảm thấy chạnh lòng, nhưng không dám hé nửa lời kêu ca. Biểu hiện rõ nhất cho sự thất vọng của ông Q. là con gái dần khôn lớn, cũng là lúc ông thay tâm đổi tính, ít quan tâm đến vợ con, hay đi sớm về khuya và thường xuyên về nhà trong tình trạng say xỉn. Cũng từ đó, bà L. phải hứng chịu những lời chửi bới thậm tệ cùng những trận đòn roi của chồng. Nhưng vì cho rằng, tất cả mọi nguyên nhân đều do mình không thể sinh cho chồng một mụn con trai để nối dõi nên bà L. đã cam chịu, sống lầm lũi như một cái xác không hồn.
Niềm vui của bà L. lúc này chính là cô con gái nhỏ xinh xắn, ngoan ngoãn. Bà L. hết lòng yêu thương, chăm sóc con, vừa cáng đáng, lo toan mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình. Với sự tinh tế và nhạy cảm của người phụ nữ, bà L. biết, ông Q. luôn thèm khát con trai. Điều mà bấy lâu nay bà lo lắng, sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra. Bà L. nhớ như in, vào cuối năm 1997, hình ảnh của một người thứ ba chính thức xuất hiện trong căn nhà nhỏ của vợ chồng bà, sau bao nhiêu ngày nghe thiên hạ nói xa nói gần về việc ông Q. “qua lại” với một người phụ nữ khác. Nói đến đây, nước mắt bà cứ thế rơi trên khuôn mặt gầy guộc.
“Có người đàn bà nào muốn san sẻ chồng cho người phụ nữ khác đâu”, bà cất giọng chua chát, thế nhưng, bà L. buộc phải cưới vợ cho chồng. Chứng kiến cảnh người phụ nữ khác được chồng yêu thương, còn mẹ con bà L. thì bị lạnh lùng, thế nhưng, vì thấy có lỗi với chồng vì không thể sinh được con trai nên bà dần nguôi ngoai và bớt đau khổ hơn. Cuộc sống “một ông hai bà” lặng lẽ trôi đi trong nhiều năm. Cuối cùng, người vợ thứ hai cũng giúp bà L. hoàn thành tâm nguyện với nhà chồng, sinh cho chồng ba người con, đủ cả nếp lẫn tẻ.
Hy sinh nhiều nhưng nhận lại bao nhiêu...
Nén nỗi đau chồng chung vào trong, bà L. vừa cáng đáng công việc nhà, vừa hết lòng chăm sóc mẹ con “bà hai”. Thế nhưng, một bi kịch khác lại ập đến với bà. Từ ngày bà hai sinh con trai, ông Q. mừng ra mặt, hết lòng yêu thương, săn sóc mà quên đi sự hiện diện của mẹ con bà L..
Bà L. chia sẻ: “Ông Q. luôn kiếm cớ, đổ cho tôi ngoại tình để ghẻ lạnh và hắt hủi hai mẹ con. Chẳng muốn đấu khẩu, vì không muốn không khí gia đình nặng nề, tôi cùng con gái về nhà ngoại ở một thời gian với ý định để chồng bình tĩnh, có thời gian suy ngẫm nên giáp Tết năm vừa qua, tôi nghĩ, dù sao con gái vẫn có bố, nên muốn về sum vầy. Hơn nữa, tôi không muốn làm gánh nặng cho cha mẹ thêm nữa nên quyết dắt con về ngôi nhà thực sự của mình. Nào ngờ, hai mẹ con tôi chưa kịp bước chân vào cổng thì đã bị chồng cùng những đứa con riêng chặn đánh. Họ còn giăng dây không cho tôi vào”.
Bà L. tiếp tục tâm sự những cảm xúc rất thật và đau đớn rằng, nghĩ lại quãng thời gian đó, bà thấy quá tủi nhục. Đã nhiều lần, bà ngậm bồ hòn làm ngọt để cho êm cửa, ấm nhà. Hết lòng vì chồng mà chỉ nhận lại tệ bạc, bà ân hận thì đã quá muộn. Sợi dây chồng giăng ra không còn là vô hình mà nó trở thành ranh giới quá rõ ràng chia cách tình nghĩa vợ chồng. Vì lẽ đó, bà quyết định ly hôn để được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Trả lời câu hỏi của HĐXX, khi trình bày lý do xin ly hôn, bà L. khóc tức tưởi suốt phiên tòa, khiến những câu trả lời của bà không gãy gọn. Nỗi niềm và sự bất hạnh của bà trong hôn nhân khiến vị chủ tọa phiên tòa và nhiều người tham dự cảm thông. Sau đó, HĐXX tuyên, chấp nhận đơn xin ly hôn của bà L. đối với ông Q..
Nguyễn Thúy