Hà đã từng nghĩ mình xinh nên có quyền lựa chọn trong tình yêu và xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn những người phụ nữ “xấu xí”. Nhưng Hà đã tự huyễn hoặc mình để rồi sống trong những ngày đau khổ, tựa như địa ngục trần gian...
Khi còn là sinh viên, Lương Hà (31 tuổi, Diễn Châu, Nghệ An) vốn được biết đến là cô gái xinh đẹp nhất trường Báo chí. Với khuôn mặt thanh tú dáng người cao 1m68, Hà đã từng lọt vào Top những “hot girl” đình đám nhất trường báo thời bấy giờ. Có thể nói những chàng trai ngưỡng mộ Hà xếp hàng dài. Xinh đẹp học giỏi, Hà được nhiều “đại gia” trẻ săn đón, trong đó có Nam, chàng giám đốc một công ty tài chính có tiếng ở Hà Nội. Ngay từ những lần đầu gặp gỡ, Nam đã tạo được cảm tình với Hà. Với dáng người cao ráo, khuôn mặt sáng, Nam luôn là tâm điểm chú ý của mọi cô gái.
Nam đã yêu Hà-một tình yêu trong sáng và đầy trách nhiệm. Biết gia đình Hà khó khăn, Nam luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất để Hà yên tâm học hành. Từ tiền học phí, cho tới tiền phòng ký túc xá Nam chịu trách nhiệm lo lắng hết. Khi Hà đăng ký làm MC cho một đài truyền hình, thường xuyên phải đi lại, Nam đã mua tặng Hà một chiếc xe SH. Thấy Hà vừa xinh đẹp vừa có người yêu đẹp trai lo lắng cho, nhiều bạn cùng phòng không khỏi ghen tị. Đáp lại thái độ của các bạn, Hà khinh khỉnh và cho rằng mình xứng đáng được như thế. Thêm vào đó, cô còn nói với bạn bè những lời khó nghe như: “Mình biết mình là ai mà, yêu gái đẹp thì phải chịu chơi thôi. Không Nam thì anh khác cũng sẽ đối với mình như thế. Xinh thì lúc nào cũng có quà”. Sau khi nghe Hà nói thế, một số bạn tỏ ra e ngại và cho rằng Hà tự tin thái quá.
Được Nam yêu thương, chăm sóc, Hà ngày càng quá đáng khi “vòi vĩnh” tiền của Nam để chi tiêu. Hà quên mất mình sinh ra từ miền quê nghèo, ba mẹ suốt đời cực nhọc lam lũ làm ra hạt thóc, quên đi cội nguồn của mình. Hiện tại, Hà đang sống một suộc sống “vương giả” vay mượn từ người khác. Hà cũng không cảm nhận được giá trị nỗi đau khi cho đi sự “trinh trắng” để nhận lại những thứ vật chất xa hoa. Nếu Hà biết trân trọng Nam, không tham lam thì giờ đây cô đã hạnh phúc. Nhưng cuộc đời đâu như Hà nghĩ...
Khi Hà đăng ký một cuộc thi người đẹp có tiếng, cô đã lọt vào mắt xanh của một đại gia khác. Hắn tự xưng là đại gia “cự phách của Hà thành” có nhà lầu, biệt thự. Và hắn tuyên bố sẽ giúp Hà đạt giải nhất cuộc thi miễn là Hà đồng ý làm bạn gái hắn. Hà bị cám dỗ vật chất, danh vọng làm cho mờ mắt. Mặc cho Nam khuyên nhủ, cô vẫn cự tuyệt, bỏ Nam đi theo đại gia mới, lắm tiền và chịu chơi hơn. Hà còn tệ hơn khi mang hẳn xe SH, quà tới thẳng nhà Nam trả và tuyên bố cô không cần Nam nữa. Khi Nam xin cô đừng bỏ anh, Hà còn lớn tiếng: “Tôi không cần anh nữa, anh có mang lại cho tôi được những thứ tôi muốn không? Không và… không chứ gì? Vậy thôi anh quên đi đừng hão huyền nữa”.
Nam đau khổ gục ngã, nhưng rồi thời gian cũng nguôi ngoai, anh vào Nam sinh sống và lập nghiệp ở trong đó. Hiện tại, Nam đã có một gia đình hạnh phúc bên người vợ hết lòng yêu thương anh. Còn Hà, từ sau cuộc thi người đẹp cô suốt ngày “bám” lấy gã đại gia lắm tiền, nhiều của. Những ngày đầu còn mặn nồng thì tuần nào hắn cũng đưa Hà đi ăn uống, thác loạn. Nhưng từ ngày cô mang bầu, anh ta trở mặt đòi bỏ rơi cô. Không những vậy, hắn còn bắt Hà phá thai, tuy nhiên Hà cũng không phải dạng vừa khi “bẫy” hắn ta bằng một đám cưới linh đình.
Cũng từ đây, Hà mới vỡ lẽ mình đã bị “lừa đẹp”. Sau đám cưới là lúc nàng dâu mới về nhà chồng, khi đứng trước căn nhà cấp 4 cũ kỹ, Hà như chết lặng. Cô không nói được nên một lời nào, đau khổ hơn, bố mẹ chồng cô không phải là doanh nhân như anh ta nói mà chỉ là những người lao động nghèo khó. Hà khóc như mưa còn bố mẹ cô cũng ngậm bồ hòn khi bị anh em láng giềng chỉ trích vì tội “ba hoa”. Những ngày mang thai, Hà sống trong cảnh cơ cực, mẹ chồng không ngớt lời nhục mạ cô vì “ham giàu”, “đổ đốn”... bám con trai bà để có nhà Hà Nội. Bố chồng thì lép vế suốt ngày im ỉm nghe vợ chửi con dâu rồi ngửa mặt lên trời lẩm bẩm “ đúng là nghiệp chướng”.
Hà đã từng nghĩ mình xinh nên mình có quyền lựa chọn trong tình yêu và Hà xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn những người phụ nữ “xấu” mà Hà từng gặp. Nhưng Hà đã tự huyễn hoặc mình để rồi sống trong những ngày đau khổ, có thể coi là một địa ngục. Cô chỉ dám sống lầm lũi mà không một lần dám nghĩ là sẽ về quê, bởi cô sẽ bị dè bỉu khinh bỉ, cô không biết sẻ chia cùng ai. Chồng thì đi suốt ngày không màng đến vợ con, có hôm đi tận sáng mới mò về, người toàn mùi rượu. Hà chỉ còn biết ngồi nhìn và khóc cô nhớ tới Nam với sự ân cần. Nhưng rồi những giọt nước mắt rơi trong muộn màng. Hà chỉ còn biết ôm bụng dặn con gái rằng: “Sau này con lớn đừng như mẹ con ơi!”.