Cuối con hẻm bụi bặm trong ngôi làng Aqa Saray (Afghanistan), ông Ziaulhaq Ahmadi (45 tuổi) đang ngồi trên sàn ngôi nhà tường bùn nâu một tầng của mình.
Ngôi làng ấy được bao quanh bởi những vườn nho, cây ăn quả và những ngọn núi phủ tuyết, ngôi làng này nằm cách thủ đô Kabul của Afghanistan chừng nửa giờ lái xe về phía Bắc.
Ông Ziaulhaq gõ vào thứ trông giống như một cái bát bùn kín với động tác hết sức nhẹ nhàng, cho đến khi nó nứt ra.
Ông Ziaulhaq Ahmadi khoe một nắm nho bên trong cái bát bùn ấy. Ông giải thích, chúng đã ở đó kể từ thời điểm thu hoạch, gần 5 tháng trước, và được giữ trong dịp Nowruz, Tết Ba Tư, được tổ chức vào ngày xuân phân. Sau ngần ấy tháng, nho của ông Ziaulhaq trông vẫn tươi ngon.
Một nụ cười đầy vẻ tự hào nở trên khuôn mặt nhăn nheo của ông. “Chúng tôi sử dụng kỹ thuật bảo quản cổ xưa”, ông nói.
Theo Atlasobscura, từ nhiều thế kỷ trước ở vùng nông thôn phía Bắc Afghanistan, người ta đã phát triển phương pháp bảo quản thực phẩm này. Họ sử dụng những thùng chứa làm từ bùn rơm, được gọi là “kangina”.
Nhờ kỹ thuật độc đáo ấy, người dân ở các cộng đồng vùng sâu vùng xa không đủ khả năng mua sản phẩm nhập khẩu có thể thưởng thức trái cây tươi trong những tháng mùa đông.
Nhưng ngay cả ở những ngôi làng rất gần thủ đô như làng của ông Ziaulhaq , phương pháp truyền thống này vẫn được duy trì vì lý do chính đáng.
“Bạn đã bao giờ thấy một phương pháp nào khác có thể giữ nho tươigần nửa năm chưa?”, ông Ziaulhaq tươi cười hỏi.
Ông Murtaza Azizi, Quyền Giám đốc Du lịch của Bộ Văn hóa và Thông tin Afghanistan, giải thích: "Mặc dù tục lệ này đã tồn tại từ thế hệ này sang thế hệ khác nhưng nó hầu như không được ghi chép hoặc nghiên cứu. Loại bùn giàu đất sét, có lớp bịt kín ngăn không khí và độ ẩm như túi Tupperware hoặc túi ziplock, bảo vệ trái cây khỏi cái lạnh mùa đông và có tác dụng tốt nhất đối với một số loại nho".
Còn ông Rajendra Aryal, Đại diện Quốc gia của Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc, giải thích: “Thông thường, khi những người nông dân sử dụng kangina làm kho chứa, họ sẽ chọn nho Taifi, loại nho có vỏ dày hơn và được thu hoạch vào cuối vụ”.
Ông Ziaulhaq vừa nói vừa đặt những quả nho trở lại vào bát bùn: “Cha tôi đã dạy tôi cách bảo quản trái cây từ khi tôi còn là một cậu thiếu niên và tôi đã truyền lại nó cho các con của mình”.
Người nông dân này thường dành cả ngày ở cửa hàng nhỏ ven đường, bán nho cho những hành khách lái xe ngang qua.
Vùng miền Nam Afghanistan sản xuất phần lớn lựu và dưa, trong khi ngôi làng của ông Ziaulhaq ở miền Trung Afghanistan là nơi có táo, anh đào, mơ và nho. Khu vực này đặc biệt nổi tiếng với nho.
Mỗi mùa, khi những cánh đồng tươi tốt chuyển sang màu đỏ và vàng, Ziaulhaq mua 1.000 kg nho để bán. Khoảng một nửa trong số đó ông bán tươi; nửa còn lại ông tiếp tục sử dụng phương pháp bảo quản kangina và bán lại kiếm lời sau vài tháng.
Cô bé Sabsina, 11 tuổi, con gái của ông Ziaulhaq, giải thích: “Mọi người sử dụng bùn đất của làng, trộn với rơm và nước, sau đó tạo thành những chiếc bát”.
Sau khi đặt những chiếc bát dưới nắng khoảng 5 giờ đồng hồ, họ đặt nho vào đó, họ phủ thêm bùn và bảo quản ở một góc khô ráo, thoáng mát trong mùa đông. Hầu hết các gia đình trong làng đều làm như vậy, quá trình này mất tới 20 ngày. Nho không được bảo quản sẽ dùng để ăn hoặc sấy khô.
"Ban đầu chúng tôi sẽ loại bỏ những trái bị hỏng rồi cho vào hộp gangina. Nếu không bỏ trái hỏng, chúng sẽ làm hư hại toàn bộ những trái nho khác trong hộp. Như vậy thì sẽ rất mất công để bảo quản nho", anh Abdul Manan, một nông dân cho biết.
Những hộp đựng Gangina phải để nơi tối và kín gió. Trái cây bên trong sẽ giữ được độ tươi ngon thậm chí còn hơn để trong tủ lạnh, theo Theculturetrip/ Traveller.
Ông Ziaulhaq hy vọng một ngày nào đó các con của ông sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của cha và gìn giữ truyền thống bảo quản trái cây kangina.
Nguồn ảnh: Atlasobscura
Nguyễn Linh (T/h)