Trong suốt 7 năm qua, ông Peter Burkhardt (90 tuổi, ở Diepenveen, Hà Lan) duy trì thói quen đi thăm vợ mỗi ngày. Khoác lên mình chiếc áo giữ ấm cơ thể bên ngoài bộ đồ trượt tuyết màu xanh lam, cụ ông vượt quãng đường dài khoảng 17km từ nhà đến viện chăm sóc đặc biệt Apeldoorn - nơi vợ ông được các nhân viên chăm sóc.
Được biết, thời gian di chuyển mỗi chiều mất khoảng 1 tiếng, có thể lâu hơn nếu điều kiện thời tiết không cho phép. Theo trang Upworthy, từ ngôi nhà nhỏ, cụ ông sẽ đạp xe qua con đường Zwolseeweg nối liền với cây cầu đường sắt, sau đó vượt một con dốc dài và tiến thẳng đến viện chăm sóc đặc biệt.
Đây thực sự không phải quãng đường ngắn, nhất là với một người đã lớn tuổi như ông Peter. “Tôi hy vọng tôi có thể tiếp tục thói quen này. Bây giờ tôi đi bộ ít hơn nhiều nhưng việc đạp xe vẫn diễn ra tốt đẹp”, ông chia sẻ.
Ngay cả thời tiết lạnh và mưa cũng chẳng thể ngăn cản ông Peter đến viện chăm sóc đặc biệt thăm vợ. Trong một cuộc phỏng vấn, cụ ông cho biết: “Tôi không thấy lạnh. Khi trời mưa, tôi có thể mặc áo mưa. Nếu thời tiết thực sự tệ, tôi sẽ bắt taxi, hoặc một trong những đứa con trai của chúng tôi sẽ đưa tôi đến chỗ của bà ấy. Bất kể nắng mưa, tôi sẽ luôn ở bên vợ mình”.
“Tôi muốn gặp vợ và ở bên bà ấy. Chúng tôi đã kết hôn được 63 năm nên luôn muốn ở bên nhau. Tôi phải chấp nhận tình hình hiện tại. Tôi chỉ muốn được ở bên bà ấy mỗi ngày, không thể rời xa bà ấy được”, ông nói thêm.
Ban đầu, cụ ông di chuyển bằng xe hơi nhưng sau khi giấy phép lái xe của ông bị từ chối vì tuổi cao, chiếc xe cũng hư hỏng, ông chuyển sang sử dụng chiếc xe đạp ba bánh cất trong nhà kho. Ông Peter đã đi hơn 40.000km trong ba năm qua.
Dù vào ban ngày hay ban đêm, việc đạp xe không quá nguy hiểm ở nơi ông sống. Tuy nhiên, cụ ông cho rằng đường dành cho xe đạp trên cầu đường sắt quá hẹp và khó đi, hy vọng nó sẽ được cải thiện.
Ông cũng hiểu rõ bản thân đang già đi. Nếu ở thời điểm cách đây 5-6 năm, đoạn đường từ nhà đến viện chăm sóc đặc biệt không là gì đối với ông. Thế nhưng, sức khỏe hiện tại không cho phép ông tiếp tục mạo hiểm.
Vợ của ông Peter không hề biết chồng đạp xe đến viện chăm sóc đặc biệt mỗi ngày. Khi ông ra về, bà luôn trao cho chồng một cái ôm thật chặt.
Ông kể: “Tôi muốn gặp bà ấy, nghe giọng nói của bà ấy. Khi tôi bước vào viện chăm sóc đặc biệt, tôi biết ngay bà ấy đang ở đâu. Bà ấy không còn như xưa nữa nhưng tôi vẫn yêu vợ mình. Mỗi lần tôi trở về nhà, tôi lại cảm thấy trống vắng”.
Về phía những người con, họ rất tự hào về những gì mà bố mình làm mỗi ngày và khuyến khích ông tiếp tục đạp xe. “Tôi nghĩ họ tồn tại là vì nhau và tôi mong rằng bố tôi sẽ truyền cảm hứng cho những đôi vợ chồng khác", Wouter Burkhardt – một trong những con trai của ông nói.
Đinh Kim(T/h)