(ĐSPL) - Tôi yêu người có vợ và nhận lời “thách đấu” với vợ của anh. Chúng tôi cùng cạnh tranh lành mạnh để có được anh...
Tôi yêu người có vợ được 2 năm. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi gặp người đàn ông ấy. Anh nhìn phong độ, đẹp trai, có vẻ như là người có tiền. Và cái gì đến đã đến, vợ anh biết chuyện nhưng không đánh ghen ầm ĩ. Còn tôi cũng hơi ghen ngược mà đành nhận lời “thách đấu” với chị, chúng tôi cùng cạnh tranh lành mạnh để có được anh...
Tuy vậy, tôi không bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai hay là có tiền của anh, mà tôi thích cách nói chuyện của người đàn ông này. Nói về tiền bạc, tôi không
thừa nhưng cũng không thiếu. Gia đình tôi kinh tế tốt, công việc của tôi thu nhập cũng rất tốt nên tôi không cần ngoại tình để kiếm tiền.
Biết anh có vợ nhưng tôi vẫn hay nói chuyện, gần gũi với anh, vì ngày đó, công việc đòi hỏi tôi và anh phải thường xuyên qua lại với nhau. Chúng tôi trao đổi công việc rất ăn ý, có nhiều hợp đồng có hoa hồng là san sẻ cho nhau. Nhìn chung, anh cũng cởi mở và thoáng tính, điều đó càng làm tôi mê anh hơn. Nhìn anh bên ngoài thì ai cũng nghĩ anh là một người đàn ông tuyệt vời, giàu có, có gia đình hạnh phúc.
Nhưng đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận. Tiếp xúc lâu với anh, thân với anh, anh mới kể cho tôi nghe về câu chuyện gia đình anh. Anh kể, đàn ông các anh trách nhiệm nặng nề với gia đình, đôi khi vì quá trách nhiệm mà quên mất hạnh phúc của mình. Giống như anh bây giờ, chỉ vì trách nhiệm với vợ con nên anh đang gồng mình lên sống với gia đình ấy, chứ anh không còn yêu vợ anh nữa.
Anh bảo, cuộc sống có những thứ không như ý muốn nhưng vẫn phải cố gắng. Anh cũng nói rằng, vợ anh cũng không còn yêu anh nữa nhưng cô ấy cũng vì con cái nên phải cố gắng. Hai vợ chồng sống với nhau, không cãi vã nhiều nhưng cả hai đều cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo. Anh buồn bực mỗi lần nói về chuyện gia đình.
Nghe anh tâm sự tôi cũng hiểu, anh không còn yêu gia đình của mình nữa, anh làm tất cả là vì trách nhiệm của người làm chồng, làm cha. Còn tôi, tôi càng ngày lại càng có cảm tình với anh.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông có vợ. Vì người như tôi dư sức để kiếm một anh chàng đẹp trai, giàu có và quan trọng là chưa thuộc về người đàn bà nào khác. Thế mà giờ tôi lại yêu người đàn ông của người đàn bà khác. Cái câu không ai nói trước được điều gì càng đúng với tôi.
Chính cái người mình không nghĩ mình yêu thì cuối cùng lại si mê. Anh và tôi cùng thích nhau, sau nhiều lần nói chuyện. Cả hai cảm nhận được tình cảm của đối phương và cứ như thế, không ai nói với ai một lời nào, cả hai cùng nắm tay nhau khi đi dạo trên đường. Chúng tôi nhìn nhau và đó là giây phút chúng tôi nhận ra, tình yêu thực sự là đây.
Cũng từ đó, anh chỉ có tôi. Bất cứ lúc nào tôi cần, anh đều đến. Anh không giống như người đàn ông có vợ, vì tôi có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào. Điều đó càng khiến tôi khẳng định, anh đang không hạnh phúc với vợ anh.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì chị vợ anh tìm đến tôi nói chuyện. Chị ấy gặp trực tiếp tôi và nói về chuyện gia đình chị. Tôi đủ bình tĩnh để tiếp chuyện chị vì nghe giọng nói và cách hành xử, tôi biết chị không phải là người lỗ mãng. Chị cũng nói về chuyện gia đình mình cũng giống như những gì anh nói. Đúng là gia đình chị đang không hạnh phúc, hai người không có tình cảm với nhau nữa nhưng phải cố sống vì gia đình.
Nhưng chị cũng nói, chị không muốn con chị khổ nên không thể ly dị. Chị cũng không muốn anh ngoại tình với tôi vì nếu đã chấp nhận sống với một người, chị không thể để người đàn ông đó đi theo người đàn bà khác, trừ khi là anh ta bỏ hẳn chị, chị sẽ chấp nhận. Còn cảnh chung chồng thì không bao giờ có.
Nghe chị nói, tôi cảm thấy chị là người đàn bà dũng cảm, bản lĩnh. Chị không hề nao núng trước tôi, cũng không có cảm giác căng thẳng, lo lắng hay run rẩy. Chị đĩnh đạc nói chuyện nghiêm chỉnh giữa hai người phụ nữ. Tôi hiểu ý chị, tôi nghĩ, chị đang muốn tôi từ bỏ anh, muốn lôi anh về với gia đình mình chỉ vì hai tiếng mái ấm.
Tôi cảm phục người phụ nữ này, vì con mà nhẫn nhịn. Nhưng tôi cũng nói với chị, tôi sẽ giành giật với chị, nếu như anh quyết định bỏ chị theo tôi, tôi sẽ là vợ của anh ta, và cũng sẽ là người đàn bà duy nhất. Còn nếu anh ấy quyết không bỏ gia đình như lời chị nói về đàn ông có vợ, tôi thề là tôi không bao giờ lén lút với anh nữa, tôi hoàn toàn trả tự do cho anh, để anh về với gia đình chị.
Và thời hạn là 3 tháng. Chị đồng ý yêu cầu của tôi. Hai chúng tôi vốn là tình địch mà cuối cùng lại hợp đồng với nhau như vậy, quả là điều lạ. Nhưng chị là người đàn bà khiến tôi thấy nể hơn là có cảm giác khó chịu. Tôi và chị sòng phẳng đấu tranh vì một người đàn ông. Đó là cách mà tôi làm với chị và người đàn ông tôi yêu. Nhưng tôi cũng có thể từ bỏ nếu như anh không có ý định lấy tôi mà chỉ muốn chơi bời, ngoại tình...
PHƯƠNG ANH