(ĐSPL) – Trong buổi họp lớp chiều nay, trong cuộc nói chuyện của mình, anh lộ rõ bản chất của một người đàn ông thiếu lịch sự.
Anh lặng lẽ rời khỏi nhà hàng mà không để tâm đến những lời mọi người gọi. Anh đi thẳng ra bãi để xe, bất chợt một giọt nước mắt rơi vội trên bờ mi. Thì ra, bao năm nay anh là người chồng không chu đáo, anh thiếu quan tâm tới vợ mình và chưa một lần hiểu cô ấy.
Trong buổi họp lớp chiều nay, trong cuộc nói chuyện của mình, anh lộ rõ bản chất của một người đàn ông thiếu lịch sự. Anh thẳng thắn khen ngợi vợ bạn đẹp mà không quên chê vợ mình ngày càng già càng xấu xí đi. Anh còn nói thẳng “Nói thật các cậu vợ tớ giờ vừa già, vừa xấu nên tớ không dám cho đi đâu, chỉ sợ mất mặt thôi. Cô ta không biết chưng diện, lại suốt ngày lúi húi trong bếp, tóc toàn mùi hành tỏi khiến tôi phát ớn”.
Đúng là anh luôn ỷ lại vào vợ, bất kỳ việc gì trong gia đình cũng đến tay vợ anh hết. Có lẽ vì thế mà khoảng cách vợ chồng anh ngày càng xa cách (Ảnh minh họa)
Trước thái độ của anh, Tuấn lớp trưởng đã thẳng thắn: “Anh sai rồi, không phải vợ anh không biết chưng diện mà cô ấy không có thời gian chưng diện thì đúng hơn. Anh nói chẳng hiểu sao cô ấy mới ngoài 30 đã trông như một bà già đúng không? Anh biết lỗi tại ai không?”.
Cậu Bách một bên xen vào: “Lỗi là ở người đàn ông đấy”.
Anh gật gù chưa hiểu: “Sao lại là do tôi chứ”.
Tuấn đưa tay ngậm một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Người phụ nữ là tấm gương phản chiếu cuộc đời người đàn ông. Vì sao vợ của các đại gia đều là các cô gái xinh đẹp, chân dài. Càng già càng đẹp? Đúng vậy, cũng bởi họ biết cách chăm vợ, chiều vợ. Họ hiểu được nhu cầu của cô ấy, và tạo điều kiện để cô ấy luôn đẹp. Ví như cậu Bách đây, anh hỏi vì sao vợ cậu ta đẹp mãi, trẻ mãi đúng không?”.
Bách cười tiếp câu chuyện: “Vợ tôi cùng tuổi với vợ anh nhưng trông cô ấy trẻ trung bởi vì tôi rất hiểu cô ấy. Tôi không bao giờ chê cô ấy xấu hay béo mà luôn động viên khích lệ việc cô ấy làm đẹp. Tuần nào tôi cũng dành cho cô ấy một quỹ thời gian để đi làm đẹp. Dịp lễ tết, tôi đều đưa cô ấy đi mua sắm những món đồ cô ấy thích. Và tôi đặc biệt…không bao giờ quát mắng khi cô ấy quên bất kỳ điều gì cả. Liệu anh có làm được như tôi không?”.
Lần đầu tiên anh thấy tóc vợ mình thơm đến vậy, nó cho anh một cảm giác dễ chịu (Ảnh minh họa)
Anh nghe xong lắc đầu: Đúng là tôi chưa làm được như vậy. Vợ tôi lúc nào cũng tất bật, cô ấy đi làm 8 tiếng về còn lo cơm nước, tắm giặt và chăm cho hai đứa con. Còn tôi đi làm về thì nằm xem ti vi, đánh cầu, thậm chí là đi đá bóng miết tới khuya.
Tuấn tiếp lời, thực ra chúng ta cứ quan niệm đàn ông không làm việc nhà cũng chưa phải. Người phụ nữ ngày nay họ phải lo việc nhà, phải ra ngoài bươn chải lo lắng kinh tế như những người đàn ông, chưa kể họ mang nặng đẻ đau. Vậy sao chúng ta không hỗ trợ họ nhỉ?
Anh nghe thế bỗng dưng nghĩ ngợi. Đúng là vợ anh vất vả thật, vì đồng lương anh cũng không cao. Tiền ăn học của con, vợ anh phải lo lắng hết. Thế mà anh ỷ lại cô ấy quá nhiều, anh còn lớn tiếng quát mắng khi cô ấy mắc hội chứng “quên”, thậm chí anh còn chê cô ấy lù xù không gọn gàng. Cũng bởi vợ anh nào có thời gian làm đẹp. Hôm nào cũng 10 giờ đêm mới bắt đầu tắm gội thì còn thời gian đâu nữa?
Chưa kể việc anh nhiều lần trốn vợ ra ngoài cặp với hết cô này cô khác, dù vợ anh biết chuyện nhưng cô ấy chưa một lần làm ầm lên. Cũng vì hai đứa con nhỏ mà bao đêm vợ anh khóc. Phải chăng anh quá tệ, anh quá ích kỷ chỉ biết sống cho mình. Anh quen với mùi nước hoa thơm nức trên người những cô gái anh gặp mà không nghĩ rằng mùi dầu ăn, hành tỏi trên tóc vợ mình dễ chịu và đáng trân trọng tới mức nào...
Tiệc chưa tàn, anh chạy vội ra bãi lấy xe, rồi về thẳng nhà. Vợ anh đang rửa bát, cô ấy thấy chồng mỉm cười. Lần đầu tiên anh cảm thấy day dứt đến như vậy? Anh khẽ ôm vợ vào lòng, tóc vợ anh có mùi dầu ăn, nhưng lần đầu tiên anh thấy mùi quen thuộc đến vậy?