(ĐSPL) - An Nguy viết cho Toàn shinoda những dòng tâm sự ngập tràn nước mắt khiến cư dân mạng không khỏi xúc động.
“Em đã nghĩ rằng chỉ cần anh cho em biết phải đợi bao lâu thôi, em sẽ đợi. Nhưng rồi em nhận ra cái bao lâu ấy là không bao giờ nữa. Em lại tiếp tục để mất đi những thứ tốt đẹp nhất xảy đến với mình, chỉ có điều lần này là mất đi mãi mãi”. Những dòng tâm sự đong đầy tình yêu thương của An Nguy viết cho Toàn Shinoda sau gần 1 tháng ngày Toàn Shinoda qua đời.
Một tháng đằng đẵng trôi qua vẫn chưa thể giúp An Nguy nguôi ngoai nỗi đau đớn tột cùng khi mất đi người mình yêu thương. Sự ra đi đột ngột của Toan shinoda là cú sốc quá lớn đối với cô. Cách đây chừng 1h đồng hồ, An Nguy đã bất ngờ viết một bức thư gửi Toàn Shinoda chia sẻ nỗi nhớ nhung da diết cũng như nỗi đau mà cô đã phải trả qua kể từ sau ngày Toàn Shinoda qua đời.
Dòng chia sẻ đầy xúc động của Anguy nhớ về Toàn Shinoda. |
Cư dân mạng đã không khỏi nghẹn ngào, xúc động trước những dòng tâm sự da diết của An Nguy và gửi lời động viên, chia sẻ với cô:
Cư dân mạng nghẹn ngào trước những dòng tâm sự da diết của An Nguy. |
Nội dung đầy đủ bức thư đầy xúc động của An nguy gửi tới Toàn Shinoda:
"Anh này,
Những ngày qua em đã rất giận anh, em đã nghĩ sẽ giận anh cả đời này, sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng em giận mãi, im lặng mãi, mà chẳng thấy anh dỗ. Nên em lại quay về làm bạn nữ "hèn" của anh, bạn nữ lúc nào cũng sợ anh giận, sợ anh không thương em nữa.
Những ngày qua, ở bên đây, nghe về anh mà em chẳng tin. Ngàn lần em cũng chẳng thể tin có chuyện gì xảy ra với anh được. Nửa vòng Trái Đất, em như kẻ mất chân mất tay, không gọi cho anh được, không chạy đến nhà anh được, em ngồi với cái máy tính, nực cười không anh? Em chỉ biết trút giận lên tất cả những người báo tin cho em, em gào lên với họ chừng nào gặp mới tin. Và rồi họ gặp anh, còn em vẫn ngồi đây, đọc từng dòng chữ trên màn hình. Lần đầu tiên em cảm thấy bất lực đến thế, anh cứ tuột dần khỏi tay em một cách mơ hồ. Em không khóc, em không hiểu mình là loại động vật máu lạnh nào, em chỉ biết em không thể khóc. Em chỉ biết câm lặng thôi.
Những ngày qua, em đã từng là một kẻ hèn nhát. Em đã từng không muốn quay về Việt Nam. Em sợ, sợ phải khóc, sợ người ta thương hại. Anh biết em mà, em cũng không bao giờ muốn ai thương hại. Và trên hết, em sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải nhìn thấy anh nằm đó. Em sợ em gọi và không bao giờ nghe thấy câu trả lời "Anh đây" nữa. Em vẫn đang tự nhủ với mình, đây chỉ là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ này quá dài, và quá thật. Và trở về cũng có nghĩa là tỉnh giấc, cơn ác mộng trở thành hiện thực.
Những ngày qua, em đã có những suy nghĩ ác độc. Em đã từng nói em sẽ bảo vệ anh trước bất kì kẻ nào làm tổn thương anh, lợi dụng anh, động vào em thì được nhưng động vào anh em sẽ không để yên. Anh vẫn cười, kệ đi, rồi có ngày chúng nó sẽ hiểu ra thôi. Không anh à, chúng nó không hiểu đâu, cả khi anh đi rồi, chúng nó vẫn quyết không chịu hiểu đâu. Em không kệ được. Em đã muốn giết chết những kẻ đã thêu dệt về anh, muốn tự tay giết hết chúng nó, không phải bằng súng, vậy nhẹ nhàng quá, mà bằng dao, không chỉ một nhát, mà hàng chục hàng trăm, đến khi không ra hình người nữa. Em đã nói rồi "chỉ cần có anh ở bên, em không sợ bố con thằng nào hết."
Những ngày qua, em sống trong giận dữ. Em giận ông trời, giận anh, giận mình, giận tất cả mọi người xung quanh. Giận ông trời sao đem anh đi mất. Giận anh sao bỏ mọi người ở lại. Giận mình sao không giữ được anh. Người ta viết về anh, em giận, anh làm sao mà phải viết, cứ như anh sẽ không quay lại. Người ta không viết nữa, em giận, được mấy hôm mà đã dám quên anh. Một sự tức giận đến vô lý. Lúc nào em cũng chỉ muốn đập, muốn phá, sự tức giận ấy đè nặng lên em như có kẻ đang nắm lấy trái tim em và bóp nghiến lấy nó. Nhưng em không làm gì được cả, em vẫn sống một cuộc sống bình thường, vẫn ăn vẫn ngủ vẫn cười vẫn nói. Chỉ có trái tim là như muốn vỡ tung.
Những đêm ngồi dưới đường nhìn lên ban công phòng anh, em vẫn gọi anh và chờ có tiếng với xuống "Đợi anh một tí" nhưng em đợi mãi mà chẳng có ai xuất hiện. Em đã nghĩ rằng chỉ cần anh cho em biết phải đợi bao lâu thôi, em sẽ đợi. Nhưng rồi em nhận ra cái bao lâu ấy là không bao giờ nữa. Em lại tiếp tục để mất đi những thứ tốt đẹp nhất xảy đến với mình, chỉ có điều lần này là mất đi mãi mãi.
Em không phải là người tin vào kiếp sau, nhưng nếu kiếp sau có thật, anh và em chắc chắn sẽ gặp lại, anh sẽ tiếp tục làm một người bạn, người anh của em, của Thành, của Lâm Việt Anh và của Việt - người anh lúc nào cũng lặng lẽ quan tâm và giúp đỡ bọn em, người anh mà bọn em cả đời sẽ không quên được, sẽ vui vẻ và cả đau đớn khi nhắc đến anh.
Còn bây giờ em sẽ không ích kỉ, sẽ để anh đi, sẽ không đòi anh ở lại đây nữa, để anh được thanh thản, để anh không còn vướng bận điều gì. Đừng lo cho em, vì em yếu đuối khi muốn nhưng sẽ mạnh mẽ khi cần."