Đáng nhẽ chị phả? tươ? da thắm thịt, rạng rỡ hơn, vì có… hơ? chồng, đằng này trông chị ủ rủ như một bông hoa héo, heo hắt trong một ch?ều sắp cạn.
Chị kể, không thể h?ểu nổ? đêm tân hôn, đêm hạnh phúc, lạ?… k?nh hoàng, ghê sợ và tởm lợm đến thế. Ánh mắt chị như vẫn còn nguyên sự k?nh hoàng kh? chị dùng từ “k?nh hoàng” để d?ễn tả. Đọc sách báo nh?ều, xem ph?m ảnh nh?ều, thấy ngườ? ta kể, ngườ? ta m?êu tả đêm tân hôn, đêm động phòng th?êng l?êng, trân trọng, lãng mạn vớ? cả kỳ bí, càng thêm háo hức, chờ đợ? xen lẫn hồ? hộp lo âu. Đâu ngờ, vớ? chị, tất cả đã vỡ òa, sụp đổ sau một ngày lo đám cướ? chu toàn mệt nhọc và một đêm tân hôn đau đớn ê chề g?ữa t?ếng rú rít ầm ào của mưa g?ó.
G?ọng chị kể nghèn nghẹn, bật ra một cách tự nh?ên, như thể bị nén lạ? quá lâu. Chị vừa bước vào phòng, anh đang nằm dà? trên g?ường như chỉ chờ có thế, bỗng bật dậy đóng sập cửa rồ? nhấc gọn chị ném lên g?ường uyên ương. Nhanh đến mức chị chưa kịp h?ểu và phả? phản ứng ra sao. Nghĩ là anh có trò gì làm chị bất ngờ. Nhưng không. Vẫn nhanh vớ? tốc độ ấy, anh đổ cả thân hình vạm vỡ lực lưỡng xuống ngườ? chị. Không một lờ? thủ thỉ. Không một t?ếng yêu thương. Không một sự cưng nựng vỗ về. Đô? bàn tay anh. M?ệng anh. Lưỡ? anh. Tất cả sục sạo theo đúng nghĩa của từ này trên khắp ngườ? chị. Chị kịp g?ật mình hoảng hốt, nó? anh nhẹ nhàng hơn được không. Nhưng lờ? chị không vào được ta? anh. Ha? ta? anh lúc này như đ?ếc? Anh vẫn hùng hục như trâu húc mả.
Loay hoay không mở được áo ngực của chị, anh nhăn mặt gồng mình g?ật đứt phăng, đơn g?ản như g?ật một dây buộc bất kỳ, kết l?ễu ch?ếc áo màu hồng vô cùng gợ? cảm mà chị đã tính toán đầu tư cho đêm trọng đạ? của ha? ngườ?. Chân chị dà?, kh?ến anh không đủ k?ên nhẫn để lột ch?ếc quần chíp k?ểu cách khỏ? đô? chân nuột nà. Xoạc. Xoạc. Xoạc. T?ếng quần bị xé như bước khở? động xé nát đêm tân hôn. Cứ thế. Không cần khúc dạo đầu nhẹ nhàng và êm á?, anh xâm ch?ếm chị mạnh mẽ và thô bạo. Anh không hay b?ết trong kh? anh đang đ? vào chị một cách hùng hổ bằng tất cả sức mạnh của đàn ông thì nước mắt chị tự nh?ên đã trào ra, ngườ? bất lực thả lỏng buông xuô?, như ở vào trạng thá? rơ? tự do, không trọng lượng.
Sau cú công phá đầu t?ên, anh nằm vật ra g?ường, mồm m?ệng tranh nhau thở. Để mặc chị nằm co ngườ? vớ? cảm g?ác đau nhó?, bỏng rát. Dòng nước mắt chị th? nhau rớm ra, không thể k?ểm soát. Vậy là bao tưởng tượng bỗng nổ tanh bành sau những cú vồ vập, cào cấu, thọc sâu của anh. Những ngày chuẩn bị đám cướ? lo âu mệt mỏ?, vẫn gắng gượng. Những tháng ngày vớ? không ít khoảnh khắc bên nhau gần gũ?, vẫn cố g?ữ. Chị đã loay hoay chọn bộ đồ ngủ gợ? cảm nhất để kh?ến anh có thể bất ngờ, thêm hưng phấn cho cả ha?. Chị đã g?ành cả ba buổ? ch?ều nghe mẹ, chị gá? rồ? cô bạn thân dặn dò k?nh ngh?ệm chuyện thầm kín, để có thể cùng anh phố? hợp một cách ăn ý nhất, mang lạ? cảm g?ác thăng hoa nhất. Lúc trong nhà tắm, chị vừa tắm vừa tưởng tượng cảnh anh sẽ nâng n?u ôm ấp cơ thể chị thế nào, nhẹ nhàng thủ thỉ khen chị ra sao. Kh? xức xong nước hoa, ngườ? chị nóng bừng theo mỗ? ý nghĩ tưởng tượng. Tất cả là cho một đêm tân hôn v?ên mãn. Vậy mà…
Chị còn m?ên man nghĩ về sự tủ? thân tủ? phận, đành thở hắt ra xem như vậy là xong nh?ệm vụ, và sắp th?ếp đ? thì anh quay ngườ? trở lạ?. Không một lờ? hỏ? han cảm g?ác của chị. Như chưa hề có cuộc hành lạc trước đó. Anh t?ếp tục vần vò chị. Bỏ mặc sự mệt mỏ? đớn đau của chị. Bỏ mặc những lờ? không hợp tác từ chị. Anh trườn lên chị bằng sức mạnh của sự cuồng bạo. Anh yêu cầu chị hưởng ứng và kích thích anh. Anh không muốn chị đơ ngườ? ra như khúc gỗ. Anh muốn chị phả? rên x?ết, phả? cuồng lên, để tạo hưng phấn cho anh hơn nữa. Cứ vậy. Anh đã bắt chị phục tùng vớ? đủ các tư thế, k?ểu cách kỳ quá?, từ trên g?ường kéo lê xuống sàn nhà rồ? trên bàn trang đ?ểm của chị, rồ? trên ch?ếc ghế xoay trong phòng, mà chị chưa bao g?ờ nghĩ đến.
Sau những lờ? van x?n không có chút mảy may tác dụng, chị đành phả? nuốt nước mắt vào trong làm theo những yêu cầu của anh. Vì chị b?ết, chị không thể xô cửa chạy ra khỏ? phòng g?ữa đêm tân hôn trong trạng thá? không mảnh vả? trên ngườ?. Như thế, chị sẽ làm náo loạn cả nhà. Cả nhà b?ết còn xấu hổ hơn.
Càng về khuya anh càng vào trớn. Lần ha?, rồ? lần ba, lần bốn, lần năm, lần sáu. Anh nhào nặn chị l?ên tục. Mỗ? lần cách nhau chưa đến một g?ờ đồng hồ. Đêm thì vẫn đen. Và mưa. Mưa ầm ầm. Xố? xả. Anh cũng xố? xả vớ? những động tác ch?ếm đoạt chị càng lúc càng k?nh sợ hơn. Mưa như đồng lõa vớ? anh. T?ếng rên x?ết sung mãn bở? đụng chạm xác thịt của anh, t?ếng rên x?ết đớn đau của chị, như tan b?ến vào t?ếng mưa. Chị càng rên x?ết anh càng như được t?ếp thêm s?nh lực. Những t?ếng rên x?ết của chị tựa những l?ều dop?ng vớ? anh. Cho đến kh? chị rũ ra như tàu lá chuố? hơ lửa. Cảm g?ác cay đắng xộc lên, chị thấy mình không còn là ngườ? vợ nữa, anh cũng không phả? là ngườ? chồng, mà chị như bị… h?ếp dâm thì đúng hơn, chị như là nô lệ tình dục gọ? phả? dạ bảo phả? vâng của anh. Anh như loà? thú ăn thịt. Và chị như con mồ?. Loà? thú quần con mồ? đến mệt lả k?ệt quệ rồ? mớ? ăn trong sự hả hê. Chị đã k?ệt quệ lả ngườ? đ? không còn b?ết gì nữa.
Cho đến kh? tỉnh lạ?, chị thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, màu lạnh, sực nức mù? thuốc khử trùng.
Hóa ra là bệnh v?ện.
Thì ra trong kh? anh hân hoan vớ? lần thứ 7 vào khoảng hơn 4 g?ờ sáng thì chị đã chịu hết nổ? nên ngất xỉu trên g?ường cướ?. Sợ quá. Anh cuống quýt mặc đồ cho chị và hoảng loạn cùng cả nhà đưa chị đ? cấp cứu.
Nằm trong bệnh v?ện, đô? mắt mệt nhọc nhìn cha? nước b?ển đang nhỏ từng g?ọt chạy vào ngườ?, chị không sao cắt nghĩa được ngườ? chồng vừa xách cặp lồng cháo vào phòng, trước là ngườ? yêu thì nhã nhặn, lịch lãm, ch?ều chị hết mình bỗng chốc trở nên thô bạo, cục mịch, g?a trưởng trên g?ường kh? đã thành chồng như vậy.
Bất ngờ hơn, anh lạ? như anh thường ngày, chăm sóc chị chu đáo. Như hố? lỗ?. Như ăn năn. Như h?ểu chị ra nông nỗ? này là do đâu. Anh dỗ dành chị ăn từng thìa cháo, uống từng thìa sữa. Nhẹ nhàng, ân cần và gần gũ?. Đáp lạ? anh, chị không thể quay mặt đ?. Nhưng chị b?ết, để ánh mắt chị được trở lạ? như ngày nào thật không dễ. Vì đêm tân hôn vớ? 7 lần t?nh-yeu-g?o?-t?nh/de-sex-sung-hon-ngay-ca-kh?-met-mo?-a9913.html#.UpAOqdIW3\_Q">quan hệ đã ám ảnh không b?ết đến bao g?ờ mớ? buông tha chị?
Theo Dân V?ệt