Theo Sohu, bà mẹ đáng thương họ Trương sống tại Trung Quốc. Được biết, bà kết hôn với chồng qua mai mối của bố mẹ.
Sau nhiều năm kết hôn bà Trương và chồng sinh được 5 người con bao gồm 4 trai, 1 gái. Dù trước đó hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng bà Trương vẫn được chồng yêu chiều hết mực. Bà chưa từng bị mắng mỏ, đánh đập trong suốt từng ấy năm chung sống.
Cuộc sống hạnh phúc bên chồng con không được lâu thì chồng bà mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời sau đó.
Một mình người mẹ tần tảo, quyết định ở vậy nuôi con. Những tưởng cuộc sống về già sẽ có con cháu quầy quần, bầu bạn chăm lo nhưng cuộc đời lại tiếp tục thử thách người mẹ.
Các con trai của bà lớn lên đều lập gia đình và đã sinh con, các cháu cũng trưởng thành nhưng cô con gái út của bà Trương vẫn chưa tìm được mỗi ưng ý. Vì vậy bà hết sức sốt ruột, đành nhờ người làm mai cho con.
Bà mối tìm được một người đàn ông hơn con gái bà Trương 4 tuổi, gia đình khá giả. Biết chuyện bà Trương hết sức vui mừng. Con gái cũng biết ơn mẹ đã lo lắng cho mình, giúp mình có một cuộc hôn nhân tốt như vậy.
Nhưng sau 3 năm chung sống, một ngày, con gái quay trở về nhà khóc lóc với mẹ: "Đã gần 3 năm kết hôn nhưng con không thể có bầu. Con đến viện kiểm tra thì phát hiện Vương Huy (tên chồng của cô) vô sinh". Cô con gái rơi nước mắt vì đau đớn còn bà Trương chỉ biết im lặng.
Con gái út nói sẽ ly hôn với chồng nhưng bà Trương ngăn cản và thuyết phục: "Con lấy chồng lâu như vậy rồi, hãy bằng lòng và sống cuộc sống của mình thật tốt. Dù sao con lấy người ta cũng có cuộc sống sung túc, không phải làm ruộng như mẹ. Hơn nữa, mẹ đã già rồi. Nếu con bỏ chồng, mẹ sợ mình cũng không còn khả năng chăm sóc con".
Bà Trương muốn nhắc nhở con gái đừng quá kén chọn, quan trọng nhất là người chồng ấy đối xử tốt với mình, yêu thương mình. Còn chuyện con cái nên từ từ tính. Rõ ràng bà Trương đang lo lắng cho tương lai của con gái nhưng cô lại cho rằng mẹ làm tổn thương mình, không thực sự quan tâm lo lắng cho mình.
Một ngày, bà Trương nhận tin dữ. Con trai và con dâu thứ tư của bà qua đời trong một vụ tai nạn để lại cậu con trai mới lớn. Vì vậy bà đã đón cháu về nhà, giao cho con gái chăm sóc, dạy dỗ.
Tưởng mọi chuyện như vậy là ổn nhưng cô con gái vẫn luôn giận mẹ.
Nhiều tháng trôi qua, vào một đêm mưa, nhà của bà Trương bị tốc mái, nước mưa gây ướt sũng nhà. Cả đêm bà không thể ngủ nên sáng sớm đã gọi điện cho các con.
Hai con trai đầu đều đã ngoài 60 tuổi. Vì sức khỏe của họ không tốt nên từ chối đón mẹ đến ở cùng. Bà gọi con trai thứ ba nhưng anh không nhấc máy. Lúc này bà chỉ biết trông cậy vào con rể, nhờ con đến sửa cửa kính, mái nhà giúp mình. Bà liền cầm máy lên và gọi cho con rể Vương Huy.
Bà nói với con rể rằng mình muốn sang ở nhờ nhà các con vài ngày, đợi sửa xong nhà bà sẽ quay về. Nhưng cô con gái út lại giật lấy điện thoại của chồng và nói: "Mẹ ơi, bọn con cũng già rồi. Hơn nữa, chồng con chỉ là con rể, con cũng đang phải nuôi dạy cháu. Chúng con không có thời gian chăm sóc cho mẹ được ạ".
Nghe vậy, bà Trương rất đau lòng. Khi đoàn kiểm tra thôn đến, bà Trương đành phải phàn nàn với họ về tình trạng của bản thân. Tổ hòa giải thôn gọi các con của bà Trương đến nhà để thương lượng.
Họ yêu cầu các con thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Người con trai cả nhanh chóng thoái thác và nói con trai thứ chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ. Vì khi còn nhỏ, cậu con trai thứ này được mẹ chăm sóc nhiều hơn, tiêu tốn tiền và thức ăn của mẹ hơn các anh chị em trong nhà. Đứa con thứ hai nghe vậy thì rất lo lắng, lập tức rút bộ răng giả của mình ra và nhìn chằm chằm vào người anh cả. Hai người cãi nhau, không ai chịu đón mẹ về.
Bà Trương nghe xong, đầu óc choáng váng, đau lòng vô cùng. Bà rơi nước mắt nói với tổ hòa giải: "Không sao đâu, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Những người neo đơn trong làng này cũng làm cách tương tự nên tôi sẽ thử học họ xem sao. Tôi sẽ sống ở đây đến hết đời, đón nhận mọi chuyện nhẹ nhàng".
Tổ hòa giải nghe xong câu chuyện thì vô cùng bức xúc với những người con trai của bà Trương. Lúc này, con rể, con gái và cháu của bà vừa đến. "Trưởng thôn, ông không cần nói gì đâu, tôi sẽ đón mẹ vợ về nhà mình ở", con rể Vương Huy nói. Con gái vừa nghe vậy thì thúc cùi chỏ vào người chồng. Nhưng Vương Huy lại nhìn vợ chằm chằm khiến cô xấu hổ.
Vương Huy nói tiếp: "Tôi không thể sinh con nhưng thay vì xúi giục con gái ly hôn, mẹ vợ lại động viên cô ấy ở bên cạnh, yêu thương chăm sóc gia đình. Tôi vô cùng biết ơn mẹ vợ. Mẹ còn sắp xếp cháu trai đến nhà chúng tôi ở để vợ chồng tôi bớt cô đơn tuổi già. Mẹ là người vĩ đại".
Lúc này, cháu trai của bà Trương cũng nói với con gái của bà Trương: "Cô ơi, con luôn biết ơn vì cô coi con như con đẻ của mình. Nhưng nếu cô muốn con chu cấp cho cô khi về già thì xin cô hãy đối xử với bà của con như vậy. Bất cứ điều gì cô làm cho bà, con cũng sẽ làm tương tự như vậy với cô sau này".
Nghe lời nói của cháu, con gái bà Trương cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cha mẹ là tấm gương cho con cái nhìn vào. Nếu cha mẹ đối xử tệ bạc với ông bà, người lớn thì các con cũng sẽ không có lòng hiếu thảo.
Những người con trai của bà Trương cũng nhận ra bài học đắt giá từ câu nói của cháu trai. Vì sức khỏe, họ không thể chăm sóc được mẹ nhưng hứa hàng tháng sẽ chu cấp tiền sinh hoạt cho mẹ. Con rể và con gái đón bà Trương về nhà sinh sống. Khoảnh khắc cháu trai cõng người bà 89 tuổi trên lưng, đưa bà về nhà mình khiến nhiều người xúc động.
Cô con gái út và chồng nắm tay nhau đi phía sau, nhìn hình bóng mẹ và cháu phía trước, họ đã rơi nước mắt. Cuối cùng họ đã nhận ra một bài học giá trị từ lòng bao dung của bà Trương và câu nói của một đứa cháu.
Câu chuyện con lớn bỏ mặc mẹ già không hiếm ở Trung Quốc. Trước đó, cả một làng quê nhỏ đã bức xúc ký đơn kiện yêu cầu tòa xử 4 người con trai bất hiếu của cụ Xie Changying vì tội ác bỏ rơi mẹ già.
Được biết, cụ bà được phát hiện ra đi một mình trên ghế đá lạnh lẽo. Điều đáng nói là dù cảnh sát đã thông báo tìm người nhà cho cụ nhưng vẫn “bặt vô âm tín”.
Bà cụ Xie Changying có tổng cộng 7 người con, 3 con gái và 4 con trai. Truyền thống của người Trung Quốc là con trai phải chăm sóc mẹ già. Rất hiếm trường hợp gia đình có con trai mà con gái được phụng dưỡng cha mẹ, vì họ cho rằng làm vậy sẽ khiến con trai mất mặt.
Khi các con gái của cụ Xie Changying đề nghị được phụng dưỡng cha mẹ, 4 người con trai đều phản đối. Tuy giành quyền nuôi mẹ nhưng cả 4 con trai đều không làm tròn trách nhiệm của mình, dẫn đến cái chết đau lòng của mẹ già ở ghế đá bên vệ đường.
Theo lời khai của 4 người con trai, họ đùn đẩy nhau việc chăm sóc mẹ già vì cảm thấy mẹ thiên vị trong việc chia tài sản. Vụ việc khi đó bị đưa ra ủy ban thôn và 4 người con trai ký vào một bản "hiệp ước phụng dưỡng", theo đó mỗi người sẽ luân phiên nuôi mẹ già một tháng, hết thời hạn đó thì bà cụ sẽ chuyển sang nhà con trai khác. Tuy nhiên, họ chỉ ký kết cho có, rồi vẫn tiếp tục trốn tránh trách nhiệm.
Dân làng đã quá quen với cảnh cứ đến đầu tháng, cụ Xie Changying lại tay xách nách mang một mình dò dẫm chuyển chỗ ở. Mỗi lần như vậy, dân làng đều “chĩa mũi dùi" chỉ trích 4 anh em, nhưng họ đều bỏ ngoài tai.
Sáng 1/1/2014, cô con dâu thứ tư chuẩn bị bữa sáng từ sớm cho cụ Xie Changying và yêu cầu cụ chuyển sang nhà khác ngay sau khi ăn xong vì thời gian phụng dưỡng của cô đã hết. Khi bà cụ đến nhà con cả thì cửa khóa trái. Không nơi nương náu, cụ tìm đến người con trai thứ hai và thứ ba, nhưng cả hai đều từ chối với lý do chưa đến ngày phụng dưỡng của họ.
Bị cả 4 đứa con trai bất hiếu xua đuổi, bà cụ đáng thương đành lang thang trên đường. Một người làng nhìn thấy, mời cụ vào nhà ngồi và cho ăn. Chẳng bao lâu sau, vì không muốn làm phiền gia đình nọ nên cụ rời đi, tiếp tục lang thang trên đường rồi chết trên ghế đá giữa trời đông.
Ban đầu, dân làng và lực lượng chức năng cho rằng cụ bà chết vì lạnh. Tuy nhiên sau đó, cảnh sát thông báo nguyên nhân dẫn đến cái chết là chấn thương sau một cú ngã.
Do dân làng cùng đứng tên ký vào đơn kiện 4 người con trai bất hiếu của cụ, tòa án đã xét xử công khai vụ án. Người con trai cả bị kết án 2 năm tù; 3 người còn lại lĩnh 1 năm 6 tháng tù giam.
Thùy Dung(T/h)